Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1585 xin đem ta đan, mang về ngươi nhỏ nhà

“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì? Đừng nghĩ làm càn nha! Phải biết, người đang làm, Tây Thiên đang nhìn!” Linh Cát Bồ Tát cố ra vẻ trấn định, nhưng trong lúc nói chuyện ít nhiều có chút chột dạ. Hắn không phải không biết giá thị trường, nhưng hắn có thể đứng ở chỗ này cũng là nhờ có thế lực. Tây Thiên đã nói với Linh Cát Bồ Tát rằng, có đại năng đang theo dõi, bảo Linh Cát Bồ Tát không cần sợ, tuyệt đối đừng sợ hãi, phải ra dáng một chút. Đường Tam Tạng và những người khác không nói gì, chỉ mỉm cười, nhìn Linh Cát Bồ Tát rất hiền lành. Linh Cát Bồ Tát nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào đám người, lớn tiếng nói: “Các ngươi có chuyện gì cứ nói đi, có gì có thể giúp được, ta, Linh Cát Bồ Tát sẽ đại diện Tây Thiên, toàn lực giúp đỡ.” Trong lời nói của Linh Cát Bồ Tát, nhiều lần nhắc đến Tây Thiên, dường như rất muốn nhắc nhở Đường Tam Tạng và những người khác rằng, người đang làm, Tây Thiên đang nhìn. Nhưng Tôn Ngộ Không lại cười hắc hắc: “Lời này dễ nói thôi, chúng ta cũng không phải mang ý đồ xấu đến. Trước đó đã được Bồ Tát giúp đỡ, hàng phục Hoàng Phong Quái......À, là Linh Cát Bồ Tát đời trước, cái người đã c·hết m·ấ·t, ha ha ha ha!” Linh Cát Bồ Tát: “......” Ngươi đừng nói nữa, ta sợ! Không cần ngươi nhắc nhở, chuyện Linh Cát Bồ Tát đời trước bị ngục thần Sở Hạo giương tro cốt, Linh Cát Bồ Tát ghi nhớ trong lòng, mỗi ngày nghĩ đến đều cảm thấy căng thẳng, vạn nhất gặp phải, mình cũng không thể phạm phải sai lầm trước đây...... Linh Cát Bồ Tát thấy Sở Hạo đang đứng sau lưng bốn thầy trò Đường Tam Tạng, hắn đang nhìn mình, mang theo ý cười. Linh Cát Bồ Tát trong nháy mắt lạnh toát cả người, cả người đơ tại chỗ. Linh Cát Bồ Tát đời trước, không phải chỉ vì gặp ngục thần cười một tiếng mà bị giương tro đó sao? Không, không, lần này chắc chắn không thế đâu! Vốn đang coi đây là một cơ hội ngon ăn để thu công đức, bây giờ xem ra, đây là một chuyến đưa đồ ăn mất mạng rồi! Đám người Đường Tam Tạng chỉ thấy Linh Cát Bồ Tát còn chưa gì đã bắt đầu chân nhũn ra, mặt thì đổ mồ hôi, không khỏi âm thầm cười đểu trong lòng. Quả nhiên, có Sở Hạo ở đó, không cần phải dọa dẫm gì, Linh Cát Bồ Tát đã chịu không nổi rồi. Chỉ có Sở Hạo ở phía sau là mặt vô tội, xám xịt mặt mày, trời đất chứng giám, Sở Hạo vừa rồi thực sự là đang cùng hắn chào hỏi lịch sự thôi đó! Sao mà mọi người cứ làm như ta là người chuyên giết thần, diệt Phật thế này? Thật sự là quá hiểu lầm ta rồi! Tôn Ngộ Không thấy Linh Cát Bồ Tát bộ dạng căng thẳng, còn rất ôn hòa vỗ vai Linh Cát Bồ Tát, cười nói: “Nghe ta nói hết đã nào, từ sau lần trước nhận được Linh Cát Bồ Tát c·hết m·ấ·t kia giúp đỡ, hàng phục yêu quái xong rời đi, dọc theo con đường này không biết trải qua bao nhiêu khổ sở. Nay đến Hỏa Diệm Sơn, không thể tiến lên được, đã gặp một yêu quái, là vợ của Ngưu Ma Vương huynh đệ ta, là chị dâu ta. Ta đi tìm nàng mượn quạt, nàng không nói đạo lý, còn đánh ta bay ra ngoài, thật đáng ghét mà! Nhưng không biết Linh Cát Bồ Tát ngươi có cách nào giúp chúng ta một tay không?” Tôn Ngộ Không miệng thì nói giúp đỡ. Nhưng hai người sư đệ tốt của hắn đã lặng lẽ hành động, Trư Bát Giới cầm trong tay đinh ba chín răng, đứng ở phía bên phải phía sau Linh Cát Bồ Tát, Sa Ngộ Tịnh cầm nguyệt nha xẻng trong tay, đứng ở phía bên trái phía sau lưng hắn. Đại khái là tình huống Linh Cát Bồ Tát khó thoát khỏi đó. Linh Cát Bồ Tát sợ đến mặt trắng bệch, chuyện Linh Cát Bồ Tát đời trước bị giương tro cốt, hắn làm sao có thể quên được chứ. Hiện tại, ngay lúc này, tình cảnh chẳng khác gì lúc đó cả! Chỉ cần mình nói sai một câu, làm sai một chút, xem chừng chân trời xa xăm sẽ là nơi tro cốt của mình bay đến. Linh Cát Bồ Tát nuốt nước bọt, căng thẳng nói: “Đại Thánh nói vị tẩu tẩu kia, Tiểu Linh có nghe qua, phụ nhân đó tên là La Sát Nữ, cũng gọi là Thiết Phiến công chúa. Cái quạt của nàng rất trâu bò, chính là Hậu Thiên Chí Bảo. Nếu muốn không bị nàng đánh bay, cần phải có một bảo vật hỗ trợ, chính là Định Phong Đan này! Đến, các ngươi cầm lấy cẩn thận, có Định Phong Đan này, liền có thể thắng nàng! Chư vị, bảo vật xin được hai tay dâng lên, các ngươi đi đi!” Linh Cát Bồ Tát nói chuyện như súng liên thanh, thậm chí còn không cần đến hai câu, hắn trực tiếp đưa Định Phong Đan ra luôn! Đùa à, chỉ cần mở miệng chậm một chút, Linh Cát Bồ Tát liền xong, điểm tuyệt vọng này Linh Cát Bồ Tát vẫn là có. Về phần việc trước đó tưởng tượng, để thầy trò Tây Du đến cầu xin Định Phong Đan, Linh Cát Bồ Tát hiện tại nào còn dám nghĩ đến chứ? Hắn bây giờ chỉ muốn mau chóng đưa đồ cho xong, tranh thủ thời gian tiễn mọi người đi thôi! Nhưng mà, Linh Cát Bồ Tát hai tay dâng Định Phong Đan lên, người Tây Du lại thờ ơ, chỉ nhìn chằm chằm Linh Cát Bồ Tát, ánh mắt đầy trêu tức. Linh Cát Bồ Tát hoảng sợ đến mức run rẩy, “Mấy vị đại gia, coi như là tôi van xin các ngài, xin đem đan của ta đi, mang về nhà của các ngài, xin tha cho m·ạ·n·g c·h·ó của tôi!” Linh Cát Bồ Tát bây giờ trực tiếp cầu xin Đường Tam Tạng và những người khác nhận Định Phong Đan, đi cái thể diện và tôn nghiêm của nó đi, chỉ cần có thể bảo toàn được m·ạ·n·g c·h·ó, thì cái gì cũng được. Nhưng bốn thầy trò Tây Du vẫn cứ cười, không nói gì. Trư Bát Giới bỗng nhiên nhìn về phía Tôn Ngộ Không: “Đại sư huynh, huynh thấy thế nào? Chúng ta không nên nhận thứ này chứ!” Tôn Ngộ Không cũng học thói xấu, cười nói: “Vô công bất thụ lộc, chúng ta sao có thể nhận không của ngươi thứ này chứ?” Đường Tam Tạng cũng mở miệng nói: “Nhưng chúng ta cũng nên nhận lấy, bất quá bảo vật quý giá như vậy, không thể lấy không được, nếu không cứ ghi nợ lên đầu Tây Thiên đi, dù sao thì, người đang làm, Tây Thiên đang nhìn thôi. Bần tăng đi Tây Du, đều là vì Tây Thiên cả, nên việc bồi thường tự nhiên là Tây Thiên bồi thường đi.” Bốn thầy trò Tây Du, người một câu, ta một câu, khiến Linh Cát Bồ Tát ngơ ngác hết cả. Đùa giỡn kiểu vô lại hả? Cái Định Phong Đan này rõ ràng là của Tây Thiên đó, muốn xài chùa thì cứ xài thôi. Bất quá, trong lòng Linh Cát Bồ Tát vẫn thấy may mắn, dù sao chỉ cần có thể đưa Định Phong Đan ra, coi như là hoàn thành nhiệm vụ, có công đức để thu về. Về phần đám người Tây Du đem chuyện này giao cho Tây Thiên, để Linh Cát Bồ Tát tìm Tây Thiên đòi bồi thường thì chẳng có ý nghĩa gì, Linh Cát Bồ Tát chỉ cảm thấy Đường Tam Tạng và những người khác có chút chột dạ, nói lời này ít nhiều cũng có chút buồn cười. Ít nhất, Linh Cát Bồ Tát là cảm thấy như vậy. Bất quá, Linh Cát Bồ Tát vẫn cứ nịnh nọt cười nói: “Đương nhiên, đương nhiên, đến lúc đó ta tự sẽ hướng Đức Phật Như Lai đòi bồi thường, xin mời nhận lấy.” Trư Bát Giới nhận lấy Định Phong Đan. Linh Cát Bồ Tát nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng tiễn được lũ ôn thần này...... Mới lạ chứ?! Linh Cát Bồ Tát đưa Định Phong Đan xong, lại phát hiện người Tây Du vẫn cứ vây quanh mình, trên mặt của bọn họ, nhiều thêm một phần không có ý tốt! Linh Cát Bồ Tát lòng sinh căng thẳng, “Các ngươi cầm Định Phong Đan có thể tự mình bình định Thiết Phiến công chúa rồi, còn có việc gì nữa à?” Sở Hạo, người vẫn im lặng không lên tiếng lại mỉm cười, “Bọn họ quên một chút, ta giúp bọn họ bổ sung một chút.” “Thiết Phiến công chúa nói qua, muốn mượn quạt, cần Hậu Thiên Chí Bảo mười cái, công đức thần thủy ba trăm ngàn giọt để đối phó! Vật này, cũng phải thỉnh Linh Cát Bồ Tát hướng Tây Thiên xin mới được.” Linh Cát Bồ Tát trừng lớn mắt, sắc mặt thay đổi, “Các ngươi là cướp của hả?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận