Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 431: hiện tại, chúng ta có thể tới nói giá cả

Chương 431: Hiện tại, chúng ta có thể nói chuyện giá cả
Thời gian Trần Huyền Trang t·ậ·t b·ệ·n·h phát tác chỉ còn lại hai phút. Với thời gian ngắn như vậy, dù có đi quỳ xuống cầu Thái Thượng Lão Quân luyện đan cũng không kịp. Mà Thái Cực Đan bị hủy trong tay Sở Hạo gần như là tất cả cực phẩm và cao cấp Thái Cực Đan trong Tam giới. Nếu lùi lại một bước mà nói thì cũng chỉ có thể lấy được Thái Cực Đan trung cấp, như vậy thì không thể hoàn toàn loại trừ tai họa ngầm trong cơ thể Trần Huyền Trang, sau này sợ sẽ gây họa. Đương nhiên, quan trọng nhất là hiện tại ngay cả Thái Cực Đan trung cấp cũng không có. Trần Huyền Trang, cơ bản đã bị tuyên án tử hình!
Cho nên, ba ngàn chư Phật ở đây đều không nhịn được từng người giống như p·h·á c·u·ồ·n·g xông tới, muốn ra tay với Sở Hạo, “Nghiệt súc, ngươi dám trêu chọc chúng ta, hôm nay không phải ngươi c·h·ế·t thì chính là ta vong!”
“Ta sớm đã thấy ngươi là súc sinh không ra gì, hôm nay tất để ngươi hôi phi yên diệt!”
“Nghiệt súc! Hôm nay nhất định phải cho ngươi biết chữ 'C·h·ế·t' viết như thế nào!”
Ba ngàn chư Phật toàn bộ đ·ộ·n·g t·h·ủ. Trong đó đã bao hàm không biết bao nhiêu Đại La Kim Tiên, lại không biết bao nhiêu nửa bước Chuẩn Thánh xen lẫn, càng có mấy vị cường đại Chuẩn Thánh đại năng. Đội hình k·h·ủ·n·g b·ố như vậy, cho dù là Ngọc Đế cũng có thể bị đánh c·h·ế·t ngay tại chỗ. Đây là muốn Sở Hạo c·h·ế·t a!
Như Lai Phật Tổ không xuất thủ nhưng cũng không ngăn cản. Hắn thực sự muốn Sở Hạo c·h·ế·t, nhưng với sự hiểu biết của hắn về Sở Hạo thì vốn dĩ hắn không có khả năng c·h·ế·t. Cho nên để ba ngàn chư Phật đi thử xem, chưa chắc không được...
Quả nhiên, khi ba ngàn chư Phật hung hăng lao về phía Sở Hạo, chợt khựng lại! Khung cảnh cực kỳ hoành tráng, ba ngàn chư Phật đột nhiên ở trên không trung, giương nanh múa vuốt, dữ tợn điên cuồng, lại như bị đóng băng, không nhúc nhích một chút nào.
Sở Hạo quơ quơ cái bao tải to cỡ đầu người trong tay, cười như không cười nhìn ba ngàn Phật Đà, “Sao lại dừng lại rồi? Không phải vừa rồi rất giỏi sao?”
“Vừa rồi ai nói muốn dạy ta chữ 'C·h·ế·t' viết thế nào? Ai nói muốn đánh gãy chân người mắng ta? Bước ra đây.”
Ba ngàn chư Phật đứng bất động trên không trung, vẻ mặt dữ tợn lại chậm rãi lộ ra nụ cười. Trong nụ cười đó, có ba phần nịnh nọt, ba phần tự giễu, ba phần bất đắc dĩ, một phần thê lương!
Ba ngàn chư Phật mặt mày hớn hở, cười đến giả tạo đáng sợ!
“A ha ha ha! Chữ c·h·ế·t thôi mà, đơn giản thôi, ngang, phẩy, ngang phẩy, chấm, phẩy, sổ móc cong, đấy, chẳng phải viết ra rồi sao? Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha, dù sao chân của chúng ta vốn dĩ cũng không dùng đến, có bị đánh gãy hay không cũng không sao!”
“Ngục Thần bớt giận, tất cả chúng ta, chỉ là vì ngồi nhiều đau mông, ra ngoài đi dạo thôi!”
“Đúng đúng đúng, chúng ta đi dạo, các hạ muốn dùng trà không?”
“Ngục Thần đại nhân, trong bao tải của ngài là gì vậy? Cho bọn ta đoán thử, có phải là quà cho bọn ta không vậy? Cám ơn nhé, ngài khách sáo quá!”
Hôm nay bọn hắn nhờ huấn luyện của đạo sư Sở Hạo, cuối cùng cũng học được môn công phu trở mặt này. Không biết xấu hổ thì mặt dày ra, dán lên mặt mình, vừa không biết xấu hổ vừa lật lọng! Mọi người ở đây lập tức nhận thấy, trong bao tải của Sở Hạo có hơn một trăm Thái Cực Đan trung cấp và mấy trăm Thái Cực Đan cấp thấp! Đây chắc chắn là toàn bộ số Thái Cực Đan trong Tam Giới. Ba ngàn chư Phật lúc này mới chắc chắn, nhất định là Thái Thượng Lão Quân đã đem toàn bộ đan dược cho Sở Hạo! Lão già hỗn trướng kia, chính là muốn trộm công đức, hắn muốn lấy công đức Tây Thiên! Đáng c·h·ế·t Thái Thượng Lão Quân! Ba ngàn chư Phật hung hăng chửi thầm trong lòng.
Mặc dù chỉ là Thái Cực Đan trung cấp và cấp thấp, hoàn toàn không phù hợp với nhu cầu ban đầu của bọn hắn. Dù sao mục tiêu ban đầu của bọn hắn là dùng Thái Cực Đan cực phẩm để trung hòa ma khí và phật quang đang trào ra. Mặc dù cũng không thể loại bỏ hoàn toàn một chút ma khí trong chân linh của Trần Huyền Trang, nhưng ít nhất có thể giúp Trần Huyền Trang trở lại trạng thái ban đầu nhất, khi đó ít nhất còn không có tính ma quái ngang ngược như bây giờ mà thuần phác hơn. Chỉ cần cầm cự được vài năm là được, đợi đến khi Tây Du kết thúc là được!
Nhưng hiện tại, rõ ràng là không thể, chỉ có thể lui một bước cầu việc khác! Ba ngàn chư Phật nở nụ cười ấm áp, lộ vẻ chân thành. Như Lai Phật Tổ đứng bên cạnh cười lạnh, đúng là như vậy, ngục thần Sở Hạo người này gian xảo, sao có thể để cho các ngươi vây công chứ? Chúng ta lại bị đùa giỡn rồi! Chúng ta lại bị đùa giỡn rồi... Hu hu hu...
Như Lai Phật Tổ muốn khóc! Nhưng, Như Lai Phật Tổ chỉ có thể cố nén nước mắt, “Ngục Thần đại lão, ta ngoan nhất, vừa nãy ta không có gây ồn ào, ngài có thể cho ta một viên Thái Cực Đan không? Không, bán cho chúng ta, làm ơn hãy bán.”
Khoảng cách Trần Huyền Trang t·ừ v·o·n·g chỉ còn lại một khắc cuối cùng, cho dù là Thái Cực Đan trung cấp hay cấp thấp cũng được! Phải để cho Trần Huyền Trang qua được ải này! Quá khó chấp nhận rồi! Như Lai Phật Tổ thà bị Sở Hạo c·h·é·m một d·a·o chứ đừng có đùa cợt người như vậy!
Sở Hạo mỉm cười, vậy mà không hề chần chừ, đưa tất cả Thái Cực Đan trong tay ra. “Cầm lấy...”
Như Lai Phật Tổ mừng rỡ tiếp lấy bao tải, ba ngàn chư Phật cũng ngay lập tức lộ ra vẻ mừng như điên! Nhưng, Như Lai Phật Tổ đột nhiên cảm thấy một luồng p·h·á·p lực b·ạ·o n·g·ư·ợc chui vào trong bao bố. “Không, không cần, không cần mà a a!!!”
Sở Hạo sau khi đưa bao tải ra, lập tức rót pháp lực vào. Một giây sau, khi Như Lai Phật Tổ mở bao tải ra, chỉ thấy toàn bộ bao tải đều là bột phấn. Trong khoảnh khắc đó, tâm của ba ngàn chư Phật và Như Lai Phật Tổ cũng như bột phấn trong bao bố, đều tan nát! Xong rồi, chỉ còn một phút Trần Huyền Trang không cứu được. Xong rồi, Tây Du hoàn toàn kết thúc! Xong rồi, lần này xong thật rồi!
Nhà tư bản mấy trăm viên Thái Cực Đan thà tiêu hủy chứ cũng không chịu nhường một viên. Ba ngàn chư Phật rơi vào tuyệt vọng, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, cuộc đời phật đã mất hết hy vọng. Trong thời gian ngắn ngủi một ngày, bọn họ đã trải qua tuyệt vọng, hy vọng, tuyệt vọng, rồi lại thắp lên hy vọng, lại rơi vào tuyệt vọng!
Sở Hạo hờ hững nhìn ba ngàn chư Phật, khóe miệng nhếch lên nụ cười dịu dàng, “Ta đã nói rồi ta muốn các ngươi t·h·ố·n g·b·i· ệ·t.”
“C·ư·ớ·p ngục của ta? Các ngươi đáng ra phải nghĩ đến cái giá phải trả rồi.”
Ba ngàn chư Phật lập tức nổi giận!
“A a a!!! Hôm nay không g·i·ế·t ngươi, ta không làm Phật nữa!”
“Ch·ế·t đi!”
Ngay cả Như Lai Phật Tổ cũng vỗ bàn đứng dậy!
“Hủy hoại Tây Du của ta, không thể để ngươi sống tiếp!”
Sau đó... Sở Hạo lấy ra một viên Thái Cực Đan cấp thấp, mỉm cười, “Được rồi, đây là viên Thái Cực Đan cấp thấp cuối cùng trong Tam Giới.”
Như Lai Phật Tổ lại ngồi xuống. Cạn lời! Ba ngàn chư Phật cũng không gào thét nữa, mấy người lập tức quỳ xuống trước mặt Sở Hạo. Thậm chí còn có vài người phân chút, khóc nhè, lau nước mắt, nằm rạp trên đất chân tay loạn xạ, điên cuồng diễn trò khóc lóc, bái lạy van xin tha thứ như thể giòi bọ đang vặn vẹo.
“Vừa rồi ta đang đ·á·nh r·ắ·m ở Tam Giới, vô ngã tướng, vô phật tướng, không chúng sinh tướng, ta là phật, cũng có thể là một con giòi…”
“Đại lão, cha ruột ơi, van xin ngài đừng đùa nữa, m·ạ·n·g người quan trọng mà!”
Khóe miệng Sở Hạo nhếch lên một nụ cười ngây thơ, “Hiện tại, chúng ta có thể nói đến giá cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận