Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 429: ta muốn, là nổi thống khổ của các ngươi a

Chương 429: Ta muốn, là nỗi thống khổ của các ngươi a! Sở Hạo vừa bước vào, liền thấy 3000 chư phật đều hướng ánh mắt về phía hắn. Trong ánh mắt, xen lẫn sự lo lắng, nhưng nhiều hơn cả là sát ý, là hận không thể băm vằm Sở Hạo thành trăm mảnh vì phẫn nộ. Ân? Sở Hạo chân còn chưa kịp bước vào, lại quay người trở về, giọng miễn cưỡng vang lên, "Xem ra mọi người không hoan nghênh ta lắm nhỉ? Vậy cáo từ!" Mời ta đến mà dám bày mặt thối à? Chuyện đó không thể nào, ta không nhận cái sự tức giận đó đâu! "Dừng lại!" 3000 chư phật nổi giận gầm lên. Sở Hạo đương nhiên không dừng, cái từ này không có lễ phép. "Chậm đã!" Sở Hạo tiếp tục đi. "Cầu ngươi quay lại!" Ân, cái này mới đúng. Sở Hạo quay lại, thấy chỉ có Phật Tổ Như Lai mặt âm trầm, còn 3000 chư phật thì mặt mày dữ tợn. Sở Hạo lúc đó có chút sợ hãi, "Oa, trợn mắt lớn vậy à? Tiểu sinh sợ quá, má ơi! Cáo từ!" Sở Hạo lại quay người đi. Phật Tổ Như Lai trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Sở Hạo, chắn đường đi của hắn. Sở Hạo thản nhiên nhìn Phật Tổ Như Lai, "Muốn động thủ thì mau đi, ta còn bận tan làm..." Nhưng mà, Sở Hạo mới nói được nửa câu. Bỗng phát hiện mặt âm trầm của Phật Tổ Như Lai đột nhiên bắt đầu động, sau đó, trên mặt Phật Tổ Như Lai lại nở nụ cười gượng như hoa cúc! Cười một cách cứng ngắc, cười một cách thống khổ! Xuất hiện rồi, mặt nạ thống khổ! "Tôn kính ngục thần các hạ, xin ngài, lưu! Bước! Lại!" Phật Tổ Như Lai ngoài cười nhưng trong không cười, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một. Sở Hạo lúc này mới quay đầu lại, lại phát hiện trên mặt 3000 chư phật cũng đã hiện lên những nụ cười giống như mặt nạ thống khổ! "Ngục thần dừng bước!" "Có chuyện gì thì từ từ thương lượng!" Sở Hạo kinh hãi kêu lên, được lắm, bây giờ Sở Hạo nhìn Đại Lôi Âm Tự, cứ như thấy 3000 đóa hoa cúc đang ép nở ra vậy. Đơn giản là có thể làm người ta phát điên! Sở Hạo trên mặt lộ ra chút ít ý tứ khiếp nhược, "Thôi được rồi, các ngươi bình thường một chút, ta sợ..." Phật Tổ Như Lai khẽ giật khóe miệng, hít sâu, nói thẳng: "Đi thẳng vào vấn đề, đừng dài dòng, chúng ta muốn Thái Cực Đan trên tay ngươi." Sở Hạo thấy đã vào công đoạn mong chờ, liền mỉm cười, "Tốt." Mặt Phật Tổ Như Lai trong nháy mắt tối sầm lại, ngục thần cười một tiếng, sống chết khó liệu. Không sợ ngục thần không đứng đắn, chỉ sợ ngục thần mở miệng cười. Nhưng lần này Phật Tổ Như Lai đã chuẩn bị kỹ càng. Hắn tuyệt đối không thể để cho Sở Hạo dắt mũi nữa! Phật Tổ Như Lai nói thẳng: "Ngươi không thể dựa vào việc ta lấy được bảo vật, bởi vì ta đã tay trắng rồi." "Giá một viên Thái Cực Đan, dù lật lên gấp trăm lần, cũng chỉ đáng giá một kiện Hậu Thiên Linh Bảo, ta có thể cho ngươi, chỉ có một kiện Hậu Thiên Linh Bảo thôi." Ý nghĩ của Phật Tổ Như Lai rất đơn giản. Chỉ cần định trước cái mức Hậu Thiên Linh Bảo, vậy Sở Hạo có thể tiếp tục gấp lên bao nhiêu lần nữa? Không thể nào, nhiều nhất cũng chỉ tới Hậu Thiên Chí Bảo là cùng, đó đã là nhiều nhất rồi. Bởi vì trong suy nghĩ của Phật Tổ Như Lai, người bình thường không thể nào muốn một cái giá cao hơn được. Sở Hạo cười như không cười nhìn Phật Tổ Như Lai, "Tiểu Như à, ngươi nói đúng đấy, ta cũng đồng ý với quan điểm của ngươi." Phật Tổ Như Lai ngẩn người một chút, mừng rỡ nói: "Vậy, ngươi bằng lòng giao dịch rồi chứ?!" 3000 chư phật quả thật sắp cười ra tiếng. Quả nhiên, ngục thần cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp! Hắn căn bản là muốn lấy lòng Tây Thiên, nhất là vào thời khắc mấu chốt này, hắn chỉ muốn nâng giá mà thôi! Hắn biết rõ Tây Thiên ta không thể đắc tội mà! Phật Tổ Như Lai vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, "Vậy... Các hạ có thể lấy đan dược ra trước không?" Đan dược chưa tới tay, Phật Tổ Như Lai cũng không thể yên tâm. Với sự hiểu biết của ta về ngục thần, nếu hắn không ngay tại chỗ đòi thêm, thừa cơ cướp đoạt thì đây tuyệt đối là chuyện lạ đời. Làm sao có thể dễ dàng giao ra đan dược như thế được! Nhất là, tình hình hiện tại là Tây Thiên vô sỉ cướp tù nhân ở ngục giới nhân gian, lấy đi Trần Huyền Trang. Trần Huyền Trang là do Sở Hạo đích thân bảo người bắt giam. Chuyện này cơ bản là khiêu khích Sở Hạo! Phật Tổ Như Lai khi nãy còn nghĩ, không đánh nhau cũng là may. Với tính khí nóng nảy của người này, Phật Tổ Như Lai làm sao tin nổi Sở Hạo sẽ giao Thái Cực Đan? "Được!" Ngoài dự kiến của mọi người. Sở Hạo trả lời lại vô cùng dứt khoát. Sở Hạo trước mắt bao người, rất tự nhiên lấy ra mấy viên Thái Cực Đan. Trong nháy mắt đó, Phật Tổ Như Lai cùng 3000 chư phật đều ngây người! "A Di Đà Phật mẹ nó ơi, đúng là Thái Cực Đan, nhanh lấy về đi!" "Ngọa tào, được cứu rồi, Trần Huyền Trang được cứu rồi!" "Chờ chút, đây là cực phẩm Thái Cực Đan, loại cực phẩm Thái Cực Đan này tam giới chẳng có bao nhiêu, cái này của hắn ít nhất chiếm một phần." "Nhanh, mau giao Thái Cực Đan đây!" "Coi như ngươi thức thời, sau này Tây Du thành công, ta sẽ cho ngươi một chén công đức, ha ha ha ha!" 3000 chư phật kích động hét lớn, suýt nữa đã treo Sở Hạo lên. Phật Tổ Như Lai nhìn chăm chăm Sở Hạo, không thể không nói, Phật Tổ Như Lai cảm nhận được một chút gì đó không dám tin. Hắn luôn cảm thấy có chút vô lý. Không, thẳng thắn ra là không thể nào! Ngục thần này sao lại tàn nhẫn như vậy? Phật Tổ Như Lai quay sang nhìn Sở Hạo, thăm dò hỏi: "Ngươi rốt cuộc, muốn gì?" Khóe miệng Sở Hạo hơi nhếch lên, như cười mà không phải cười, "Thật ra, ta không phải người ham vật chất như vậy, ta làm sao tham chút Hậu Thiên Linh Bảo của các ngươi chứ?" "Ta đâu có ngày nào cũng dọa dẫm, bắt chẹt người ta, thế thì ta có còn ra dáng ngục thần chấp pháp không? Thế thì chẳng phải là kẻ bại hoại sao?" Sở Hạo nói rất xấu hổ, rất lãnh đạm. 3000 chư phật thoáng chốc muốn chửi mẹ. Ngươi không ham vật chất? Ngươi không tham?! Ngươi không phải ngày nào cũng dọa dẫm bắt chẹt, là người ta tự dâng đến cửa cho ngươi lừa gạt à?! Nếu không phải là không đánh chết được Sở Hạo, 3000 chư phật này đã sớm muốn đập chết Sở Hạo rồi! Vừa nghĩ tới Sở Hạo đến Linh Sơn dọa dẫm bắt chẹt, giết người phóng hỏa, không chỉ một hai lần, 3000 chư phật trong lòng tràn ngập nước mắt! Nhưng hiện tại xem ra, tên ngục thần Sở Hạo này cuối cùng vẫn đã có kinh nghiệm rồi. Quả nhiên, hắn cũng biết Tây Thiên ta là không thể đắc tội. Trên mặt 3000 Phật Đà đều treo ý cười lạnh khinh miệt, bọn hắn càng ngày càng cảm thấy Sở Hạo đã bắt đầu nhận thua. Nhưng mà, Phật Tổ Như Lai lại nuốt nước miếng, hắn lại cảm thấy một cảm giác không thật đến cực hạn! Hắn rất hiểu Sở Hạo mà! Người này trước giờ không có khi nào làm chuyện đúng với suy nghĩ của người khác! Phật Tổ Như Lai chậm rãi đưa tay, đi lấy đan dược trong tay Sở Hạo. Còn chút xíu nữa thôi, chỉ chút xíu nữa! 3000 chư phật đều trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào tay Phật Tổ Như Lai đang vươn tới Thái Cực Đan. Sau đó, ngay lúc Phật Tổ sắp chạm tới Vô Cực Đan, khóe miệng Sở Hạo nở nụ cười dữ tợn! "Ta muốn, là nỗi thống khổ của các ngươi a!" Trước mắt bao người, Sở Hạo đột nhiên nắm chặt nắm đấm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận