Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 578: ăn Đống Lương Đan, nho nhã Đường Tăng biến quyền nam

Chương 578: Ăn Đống Lương Đan, nho nhã Đường Tăng biến thành gã cơ bắp cuồn cuộn Lần này đi mất hai tháng đường bằng phẳng, gặp toàn là động vật, ví như chó sói, hổ báo các loại.
Đường Tăng cũng thực sự có ghi lời Sở Hạo vào lòng.
Dọc theo con đường này, Đường Tam Tạng mỗi khi gặp những con vật nhỏ này đều kiên trì tự mình ra tay.
Hiện tại, số hổ chết dưới tay Đường Tam Tạng, nếu không có mười thì cũng phải tám.
Ban đầu, Quan Âm Bồ Tát còn tìm đủ cách ngăn cản Đường Tam Tạng sát sinh, nhưng sau này đều chẳng buồn nhúng tay.
Cứ mặc hắn thôi, mặc hắn thôi.
Dù sao hắn không thấy khó chịu là được, hắn chỉ cần tự do, hắn cũng sẽ không để ý tới cảm xúc của ta!
Hơn nữa, cũng đâu phải lần đầu sát sinh, giới hạn cuối cùng của Quan Âm Bồ Tát cũng đã bị kéo xuống gấp đôi, kỳ thực chỉ cần không giết người phóng hỏa, thì không có bao nhiêu nghiệp lực.
Mà lại chân linh của Đường Tam Tạng còn bị nhiễm ma khí, Quan Âm Bồ Tát cũng muốn để Đường Tam Tạng xả hết một chút, đừng để về sau hễ động tí lại đánh phàm nhân.
Mà thực tế thì việc này có ích.
Hai tháng hành trình, Đường Tam Tạng thay đổi rất lớn, trở nên càng thêm hoang dại, mạnh mẽ.
Bởi có Tôn Ngộ Không và Tiểu Bạch Long Long uy che chở, sơn tinh dã quái dọc đường cũng tương đối biết điều, không dám ra tay với Đường Tam Tạng.
Đường Tăng càng thêm không kiêng nể gì.
Thậm chí, Đường Tam Tạng còn tự đặt cho mình một kế hoạch huấn luyện nghiêm ngặt:
Chống đẩy 100 cái! Gập bụng 100 cái! Trùng gối 100 cái! Sau đó chạy bộ 10km quanh rừng núi! Ngày nào cũng phải kiên trì!
Hiện tại Đường Tam Tạng, xắn tay áo lên, bên trong toàn là cơ bắp mười phần khoa trương, tràn đầy vẻ đẹp hoang dại!
Bắp thịt cuồn cuộn, vai rộng, thân hình cao lớn, cơ bụng tám múi, đường cong rõ ràng!
Ngay cả lợn rừng khỏe đẹp cân đối trong rừng cũng không có cơ bắp khoa trương như Đường Tam Tạng.
Cái trán bóng loáng càng làm Đường Tam Tạng trông như tên tội phạm đầu trọc ở rừng núi.
Thậm chí có một ngày, nếu việc thỉnh kinh không làm nổi, Đường Tam Tạng có thể vác cờ lớn, lên núi làm vua, tùy tiện cũng có thể kêu gọi được 107 hảo hán, trở thành một phương đại vương!
Đường Tam Tạng cũng cảm nhận được viên Đống Lương Đan mang tới hiệu quả đặc thù, trong lòng thầm mừng, chắc trừ phi là sơn tinh dã quái, chứ phàm nhân bình thường khó mà làm tổn thương mình.
Quan Âm Bồ Tát nhìn cái dáng vẻ Đường Tam Tạng chẳng khác nào lợn rừng khỏe đẹp cân đối, cũng cảm thấy phong cách có chút đột biến, nàng đã hiểu được ác ý sâu sắc của Sở Hạo ẩn trong viên Đống Lương Đan này.
Viên đan dược này e rằng đã mở ra một dạng người đặc thù bên trong Đường Tam Tạng.
Nhưng mà… Cứ kệ hắn thôi… Phật Tổ cũng nói rồi, không cần quan tâm quá trình, chỉ cần kết quả.
Còn việc tìm Sở Hạo gây phiền phức?
Thôi vậy, hiện giờ Sở Hạo không tìm đến chuyện đã là may mắn lắm rồi.
Sở Hạo cũng không giày vò tên nhãi này nhiều, một mực ở quanh quẩn ngủ, tỉnh thì mò cá, tiện thể giám sát tiến độ Tây Du.
Rồi lại ngủ tiếp.
Làm việc năm phút, ngủ hai giờ.
Sở Hạo đối với công việc trước giờ luôn khiêm tốn cẩn thận, làm việc tận tâm, chưa bao giờ thay đổi.
Nghiêm khắc thi hành nhiệm vụ giám thị Tây Du của mình, Sở Hạo luôn yêu cầu bản thân phải nghiêm khắc, cố gắng.
Sở Hạo chưa từng thấy ai làm việc cố gắng hơn mình.
Nhưng dù vậy, thu hoạch của Sở Hạo vẫn vô cùng ít ỏi.
Chỉ biết là mỗi lần Đường Tam Tạng đi qua đâu đó, đều sẽ giảng kinh nói đạo, sau đó Sở Hạo có thể nhận được chút công đức lẻ tẻ.
Khoảng cách tới cảnh giới Chuẩn Thánh chân chính, chỉ còn 300.000 nữa.
Ai, tu luyện này thực sự quá khó khăn, dù là Sở Hạo ngày nào cũng khổ tu như vậy, mà còn kiên trì tận... mấy tháng trời!
Thế mà đại đạo vẫn mặt sắt vô tình, ngay cả người liều mạng tu luyện như Sở Hạo còn bị khắc nghiệt, khiến việc tu luyện của Sở Hạo tiến triển chậm rì rì như vậy.
Thật tàn nhẫn.
Mà lại, việc xây dựng chấp pháp đại điện cũng sắp hoàn thành rồi.
Giờ phút này, uy danh của thiên lao chín tầng trên tam giới đã lên đến mức không thể tưởng tượng.
Mặc kệ là Câu Trần Đại Đế cố ý tạo thế, hay là việc thiên lao lúc trước thay mặt tam giới chấp pháp, phá tan ngũ trọc ác thế, rồi việc đi Linh Sơn bắt người… Vô số yêu quái không có nơi nương tựa, thậm chí cả Tu La tộc ở Minh Hà huyết hải, đều hướng về tổ chức thiên đình tối cao này!
Tất cả yêu quái đều mong ngóng và chờ đợi chấp pháp đại điện khai mở, tuyển chọn yêu quái.
Mọi thứ đều đang chờ Sở Hạo tấn thăng.
Nhưng Sở Hạo lại không đặc biệt sốt ruột chuyện tấn thăng, bây giờ Sở Hạo chỉ muốn kiếm được nhiều tài nguyên hơn.
Gọi là con nhà nghèo sớm biết lo toan.
Sở Hạo là một đứa trẻ hiểu chuyện, hoàn cảnh gia đình khó khăn, Sở Hạo biết, muốn nuôi sống một thiên lao chín tầng, cần một lượng tài nguyên lớn không thể nghi ngờ.
Nhất là nếu chấp pháp đại điện khai trương, nhận người thì dù sao cũng phải cho họ chút lợi ích chứ?
Vậy cũng là tài nguyên đó nha.
Hiện tại, pháp bảo trên tay Sở Hạo thực sự quá ít, chỉ có vài chục món.
Nhất là những thiên linh bảo có thể chứa trảm tam thi, số lượng cũng cực ít, chưa đến mười cái.
Tức là lượng năng lượng tối đa chỉ đủ để nuôi sống vài Chuẩn Thánh tu vi thấp nhất.
Mà lại bảo vật cũng quá thiếu, cao nhất cũng chỉ có bảo vật do Long tộc cho, có thể tạo ra nửa bước Chuẩn Thánh.
Mấy loại bàn đào, quả nhân sâm, hoàng trung lý gì đó thì quá thường, có lẽ chỉ dùng làm đồ ăn vặt thôi.
Thêm vào đó là mấy ngàn bộ pháp khí đỉnh cấp, cũng chỉ có thể chứa 3000 Kim Tiên bình thường.
Dù mục tiêu của Sở Hạo cực thấp, chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, dù sao người dân thường cũng không dám mơ tưởng cao xa như vậy.
Nhưng mà, chỉ nuôi một thiên lao chín tầng nhỏ thôi mà vẫn còn thiếu hụt tài nguyên.
Ai.
Mỗi khi Sở Hạo cảm thấy mình nghèo, kiểu gì cũng sẽ nhớ tới người bạn tốt đó.
Mỗi lần, đều là hắn giúp Sở Hạo thoát khỏi khốn cảnh, không biết, có còn cơ hội gặp lại hắn một lần không.
Huynh đệ tình thâm, tương ái tương trợ, bạn bè tri kỷ khắp bốn bể!
Cảm tạ người bạn tốt!
Hai tháng này trôi qua, thời gian thấm thoát, lại tới lúc đầu xuân.
Cây cối trong rừng non xanh mơn mởn; hoa mai tàn, liễu mới đâm chồi.
Đường Tăng và Tôn Ngộ Không một đường quét ngang, đi qua một con đường dài vô cùng nhàm chán, lưu lại một con đường vết tích nhuộm đỏ máu tươi.
Giờ phút này, mặt trời đã ngả về tây.
Tam Tạng ghìm ngựa quan sát từ xa, đã thấy ở nơi xa trong núi, có bóng dáng lâu đài, điện các trùng điệp.
Tam Tạng nói: “Ngộ Không, ngươi xem chỗ đó là chỗ nào?” Hành giả ngẩng đầu nhìn nói: “Không phải cung điện thì chắc là chùa chiền. Chúng ta mau tới đó tá túc thôi.” “Cũng được, đi!” Đường Tam Tạng ăn một miếng thịt chân hổ, tùy ý ném mẩu thịt xuống.
Đường Tam Tạng nhíu mày, không quản những cái khác, trực tiếp đi về phía con đường hẹp trong núi.
Nhưng con đường trong rừng này vừa dài vừa gập ghềnh, không tiện cưỡi ngựa.
Tôn Ngộ Không nói: “Hay là để Bạch Long mã...” “Không cần phiền phức vậy!” Trên mặt Đường Tam Tạng lộ ra một chút tươi cười.
Một giây sau, mọi người thấy Đường Tam Tạng dùng một tay nhấc bổng Bạch Long mã lên quá đầu, “Ngựa của ta thì ta vác, chúng ta đi!!” Đường Tam Tạng hành động mau lẹ, mấy bước đã biến mất trong rừng núi.
Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc ai mới là khỉ vậy?” Rất nhanh, Đường Tăng và Tôn Ngộ Không đã đi tới trước thiền viện.
Đường Tam Tạng rất nhẹ nhàng gõ cửa...... Oanh!
Cánh cửa nổ tung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận