Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1708 chúng yêu sa lưới, xin mời Câu Trần Đại Đế định đoạt!

Chương 1708: Bọn yêu sa lưới, xin mời Câu Trần Đại Đế định đoạt! Phật pháp của Sở Hạo vô cùng bác đại tinh thâm, đương nhiên, nói về nội dung cũng rất sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, khiến Hạnh Tiên nghe say sưa ngon lành. Bất quá, rất nhanh khi trời sắp sáng, Sở Hạo nhìn một chút, cũng cảm thấy mình không nên la cà nữa, dù sao, Sở Hạo còn nhớ rõ mục đích mình đến đây là gì. “Chén vàng cùng ngươi uống, dao trắng không cùng nhau chịu!” Sở Hạo đứng lên mặc quần áo, thần sắc vô cùng thản nhiên. Mà Hạnh Tiên thấy Sở Hạo như vậy thì có chút không vui, “Công tử, sao nhanh vậy đã rời giường? Chẳng lẽ là thiếp thân hầu hạ không thoải mái sao?” Trong đôi mắt Hạnh Tiên như một vũng nước thu, ẩn ý đưa tình mà nhìn Sở Hạo, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ, mặc dù Sở Hạo chỉ dùng một chút thực lực, nhưng đối với Hạnh Tiên mà nói, đã tựa như một trận đại chiến, bảy vào bảy ra kịch liệt. Sở Hạo mỉm cười, “Dễ chịu thì có dễ chịu, nhưng duyên phận của chúng ta đã hết rồi.” Hạnh Tiên hơi nhíu mày, “Công tử, ngươi đây là muốn bội tình bạc nghĩa sao? Ngươi và ta tình cờ gặp gỡ, lại cùng ta vào động phòng, sau này ngươi sẽ là người của ta!” Sở Hạo chỉ nhàn nhạt nhìn Hạnh Tiên, “Ngươi cảm thấy sao? Người với tinh quái, mỗi người một ngả, nếu ở cùng một chỗ, sợ rằng ta sống không quá mấy ngày đâu? Ngươi nhẫn tâm để ta chết sao?” Trên mặt Hạnh Tiên có chút áy náy, nhưng vẫn cắn môi, “Thế nhưng thiếp thân thật lòng thích ngươi, công tử, chẳng phải ngươi mới nói sao? Chỉ cần có yêu, bất kể có phải người hay không cũng được mà.” Sở Hạo thở dài, “Ngươi cam tâm sao? Ta là một kẻ thảo dân, lại vì đoạn nghiệt duyên này mà chết sao? Kiếp trước ngàn lần sượt vai đổi lấy một chút ngoái nhìn, ngươi và ta hôm nay có một đêm ân ái, sau đó cá quay về nước, quên đi chuyện trần tục, như vậy cũng đã đủ rồi, hà cớ gì phải dây dưa tiếp? Hay là ngươi muốn không để ý đến sự sống chết của ta, cưỡng ép giữ ta lại?” Lúc này Sở Hạo là một người bình thường, còn Hạnh Tiên là tinh quái đã tu thành chính quả, nếu nàng muốn cưỡng ép giữ lại, mười người bình thường cũng không thoát. Sở Hạo hỏi vậy là để Hạnh Tiên lựa chọn, dù sao cũng đã có một đêm ân ái, nàng rốt cuộc sẽ chọn một mối tạo hóa, hay là tự tìm đường chết, đều phụ thuộc vào quyết định của nàng. Hạnh Tiên nhìn Sở Hạo, trong ánh mắt nàng hiện rõ sự xoắn xuýt, bản tính nàng vốn hiền lành, cho dù là ban đầu bắt Đường Tam Tạng, nàng cũng chỉ định giữ Đường Tam Tạng lại làm trượng phu mà thôi, nàng không phải là kiểu nhện góa phụ đen giết chồng. Nhưng vị công tử áo trắng trước mắt này khiến Hạnh Tiên không nỡ rời bỏ, Một phàm nhân, chỉ cần mình dùng một chút thủ đoạn, nhất định có thể tùy ý giữ Sở Hạo lại, vĩnh viễn bên nhau, bạc đầu giai lão, chẳng phải Sở Hạo sẽ ngoan ngoãn theo bên mình sao? Mình sẽ độc chiếm người đàn ông tuấn tú nhất trần đời này! Hạnh Tiên hưng phấn, trong mắt có thêm chút tham lam. Sau một hồi xoắn xuýt, cuối cùng, nàng chậm rãi đi về phía Sở Hạo. Sở Hạo khẽ nhắm mắt lại, cũng được thôi, nếu nhất định phải tiễn nàng lên đường thì Sở Hạo sẽ giết nàng, xóa đi ký ức, cho đầu thai chuyển kiếp vào Thiên Đạo, kiếp sau sẽ trở thành một nữ tiên tu hành thành đạt, coi như xong một đoạn tạo hóa này. Nhưng, ngay khi Sở Hạo đang suy nghĩ ngàn vạn điều thì lại cảm thấy môi mình có một cảm giác mát lạnh. Sở Hạo mở mắt ra, thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạnh Tiên ở ngay trước mắt, còn có hai hàng nước mắt trên gò má nàng. Sở Hạo có chút luống cuống, “Sao lại khóc?” Hạnh Tiên ôm chặt lấy Sở Hạo, giọng có chút run rẩy, “Ta không nỡ rời ngươi...... nhưng, nơi này thực sự không phải chỗ ngươi ở, như ngươi thấy đấy, chúng ta không phải người, chúng ta là tinh quái...... Nếu ngươi ở đây, ta không bảo vệ được ngươi, đám tinh quái kia luôn nhắm vào người để ăn thịt, lỡ có một ngày ta không để ý, ta sợ ngươi...... Ta yêu ngươi, dù chỉ trải qua một đêm thân mật, nhưng trái tim ta đã sớm bị ngươi cướp mất, ngay đêm qua...... Ngươi đi đi, ta sẽ bảo hộ ngươi rời đi, ta sẽ giải thích với bọn họ, không ai dám làm tổn thương ngươi. Sau này ngươi ở nhân gian sống cho tốt, lấy vợ sinh con, vui vẻ sống hết đời, nếu có gì cần, có thể tới tìm ta, coi như là thiếp thân cho công tử một tạo hóa.” Hạnh Tiên chân thành tha thiết nhìn Sở Hạo, khiến trong lòng Sở Hạo mềm nhũn. Xem ra, mình đã nghĩ nhiều quá...... Sở Hạo cười, trong ánh mắt thoáng có chút than thở....... Rất nhanh, với sự giúp đỡ của Hạnh Tiên, Sở Hạo trốn ra từ cửa sau, Hạnh Tiên còn sợ Sở Hạo gặp phải tinh quái khác, một mực che chở cho Sở Hạo. Sau khi Hạnh Tiên rời đi, Sở Hạo lại quay đầu, đi đến chỗ Đường Tam Tạng. Lúc này, Đường Tam Tạng vẫn đang giảng giải Phật pháp cho đám tinh quái kia, quả thực là một người rất cẩn trọng, dịu dàng vô cùng. Còn đám tinh quái này thì ai nấy đều đã được Phật pháp của Đường Tam Tạng tẩy rửa đến thuần khiết, đơn giản là một đám dược liệu có thể tự động thăng cấp tu luyện, khiến Sở Hạo nhìn mà tấm tắc lấy làm lạ. Đúng là nguyên liệu nấu ăn tự mình tu dưỡng tốt thì hiệu quả khác hẳn. Sở Hạo không tiếp tục ẩn nấp, trực tiếp đi tới. Thập Bát công thấy Sở Hạo tới, giật mình, “Sao ngươi lại ra đây?! Hạnh Tiên đâu?” Sở Hạo cười, “Nàng? Nàng nói chuyện các ngươi muốn ăn thịt chúng ta, rồi thả ta đi rồi.” Thập Bát công tức giận, “Đồ đàn bà thối tha, ta hảo ý tìm cho nó một người chồng tốt, vậy mà nó lại thả ngươi đi, đúng là không biết điều!” Cô Trực công lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Hạo, “Vậy thì sao? Ngươi là phàm nhân, lại chạy về đây, định cứu tên hòa thượng này sao?” Sở Hạo cười, lắc đầu. Lăng Không con lập tức đứng lên, mặt đầy sát khí, “Hừ! Chỉ là một tên phàm nhân, cũng dám giả vờ giả vịt trước mặt bọn ta, hôm nay không lấy đầu chó của ngươi để uống rượu, ta còn mặt mũi nào sống trên đời?” Rồi “Bốp!” Lăng Không con trực tiếp bị Đường Tam Tạng một chưởng đánh ngã xuống đất! Lăng Không con không ngờ tới Đường Tam Tạng lại mạnh mẽ như vậy! Đừng nói hắn không ngờ, các tinh quái khác nhìn thấy Đường Tam Tạng một chưởng quật bay cả đám, kinh ngạc đến đứng dậy! Có thể một chưởng đánh ngã một con tinh quái ngàn năm, vậy cần phải có thực lực cỡ nào? Đây là cái ông thầy tu tay trói gà không chặt trong truyền thuyết sao? Đường Tam Tạng căm hận nhìn đám tinh quái, “Lũ có mắt mà không tròng, ngục thần đứng trước mặt mà còn dám cuồng vọng như vậy, xem ra các ngươi không muốn sống nữa rồi!” “Ngục thần?” Đám tinh quái nhìn nhau, mặt mày mờ mịt, không hiểu gì. Đường Tam Tạng tức giận tím mặt, cũng không thèm nói nhảm nữa. Đường Tam Tạng dậm chân một cái, hóa thành một đạo tàn ảnh, xông vào giữa đám tinh quái. Đám tinh quái thấy Đường Tam Tạng ra tay thì giật mình tỉnh lại, vội vàng muốn chống cự, nhưng Đường Tam Tạng đã nhanh gọn quật ngã tất cả, quá dễ dàng, quả thật vô cùng đơn giản. Đường Tam Tạng cung kính hô lớn, “Đã bắt được hết yêu quái, xin mời Câu Trần Đại Đế định đoạt!” Đám tinh quái kinh hãi, “Cái gì! Hắn là Câu Trần Đại Đế!!!” Sở Hạo cong miệng cười một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận