Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1642 giết người tru tâm

Chương 1642 giết người tru tâm Ngưu Ma Vương giờ phút này chẳng khác nào một ông chồng già vất vả trong bếp nấu nướng cho trưởng thôn, còn Sở Hạo thì đang ở phòng khách chơi đùa cùng đám bạn của trưởng thôn. Mọi người đều làm đồ ăn, chỉ khác là Sở Hạo đang làm cái món ăn 'yêu thích' của mình. Nhưng may mắn thay, Ngưu Ma Vương có tấm lòng rộng lượng, dù cho thế giới có tàn khốc đến đâu, hắn vẫn luôn mỉm cười đối mặt! Mặc dù trên mặt Ngưu Ma Vương còn đọng nước mắt, nhưng Ngưu Ngưu bao dung, tha thứ hết thảy! Cuối cùng, Ngưu Ma Vương cố nén nước mắt, lấy quạt lá cọ ra. Cầm quạt lá cọ trên tay, Ngưu Ma Vương định đưa cho Sở Hạo. Bỗng nhận thấy khung cảnh trước mắt có chút bất thường, vượt quá sức tưởng tượng. Thế là, Ngưu Ngưu lại lặng lẽ quay mặt đi, che miệng lại, cố không để nước mắt rơi xuống. Sau nửa canh giờ, cuộc mây mưa mờ ám giữa Sở Hạo và tiểu thiếp của người ta cũng kết thúc, về quá trình thế nào thì xin phép không nhiều lời, mọi người tự tìm hiểu trên Baidu. Sở Hạo tinh thần sảng khoái đứng dậy, lúc này mới phát hiện bên cạnh có một Ngưu Ma Vương đang ngồi xổm, khóc đến sưng cả mắt, "Ấy? Ngươi vẫn luôn ở đây à? Xin lỗi, vừa rồi chơi vui quá nên quên mất ngươi." Ngưu Ma Vương lúc đầu đã cố gắng lắm mới nén được tiếng nấc, nghe Sở Hạo nói vậy suýt nữa thì 'vỡ trận'! Ngươi chơi là vợ và tiểu thiếp của ai hả! Ô ô ô ô... Nhưng mà, Ngưu Ma Vương vẫn rất biết tự chủ, hắn cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện vui trên đời này, để bình ổn nỗi đau trong lòng, sau đó mới đưa chiếc quạt lá cọ trong tay lên, "Tiên Quân, đây là quạt lá cọ ngài cần, xin ngài nhận lấy." Tay nhỏ của Ngưu Ma Vương run rẩy, vẻ bi thương trên mặt không thể nào che giấu được. Sở Hạo vỗ vỗ Ngưu Ma Vương, coi như an ủi, tiện miệng hỏi: “Ngươi sẽ không trách ta đấy chứ?” Ngưu Ma Vương thiếu điều tức ngất, nhưng vẫn lắc đầu, nức nở nói: “Không sao, ta không hề trách ngài, là do ta không có bản lĩnh, là ta có lỗi với hai nàng.” Sở Hạo ngẫm nghĩ, gật đầu, “Ừm, ngươi nghĩ thoáng là tốt rồi, nhưng ngươi cũng đâu phải không có ưu điểm, Ngưu Ma Vương, tỉ như......” Sở Hạo đột nhiên rơi vào trầm tư, một Ngưu Ma Vương bỏ vợ con, cấu kết với Tây Thiên, lại còn muốn vứt bỏ cả tiểu thiếp cùng thủ hạ để một mình tiêu diêu nơi Tây Thiên, thì có ưu điểm gì chứ? Ngưu Ma Vương mắt tròn xoe, đối với hắn mà nói, được Sở Hạo khen ngợi một câu thôi cũng là sự đền bù lớn lao lắm rồi. Ngay cả Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đứng bên cạnh cũng phải nhìn lại, không ngờ Sở Hạo lại có lúc quan tâm, khích lệ người khác ôn nhu như vậy. Sở Hạo nhìn chăm chú vào Ngưu Ma Vương, trịnh trọng cất lời khen ngợi: "Ừm, vợ ngươi có vị không tệ!" Ngưu Ma Vương: "Phụt!!!" Một ngụm máu tươi từ lồng ngực trào lên tận óc, phun thẳng lên cao đến ba trượng! Trư Bát Giới ở bên cạnh bụm mặt, “Lời khen của lão đại còn hơn cả giết người!” Sở Hạo cũng nhận ra lời mình vừa nói có chút sai sai, có vẻ hơi lạc đề, liền vội vàng chữa cháy: “À đúng rồi, tiểu thiếp của ngươi cũng không tệ lắm......” Ngưu Ma Vương lại phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn tung tóe như pháo hoa, lần sau xin đừng khen nữa. Sở Hạo thấy mình quả thật hơi quá, vội nói thêm: “Không phải, ý ta là khen ngươi có con mắt nhìn người, mang lại cho ta một cảm giác tươi mới và kích thích lớn.” Ta tìm vợ con đến là để phục vụ ngươi?!... Cuối cùng Ngưu Ma Vương không chịu nổi, bị tức đến tim ngừng đập, ngã vật ra đất, bất tỉnh nhân sự! Trư Bát Giới ở bên cạnh ngượng ngùng nhìn Sở Hạo, “Lão đại, ngài đây là, giết người tru tâm đó!” Sở Hạo dang hai tay ra, cười khổ, “Ta cũng không biết nói gì mà, ta chỉ muốn khen hắn một chút thôi mà……” “Thôi, lấy được quạt lá cọ là được rồi!” Sở Hạo nhặt quạt lá cọ lên, mắt liền sáng lên. 【 Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ 】 【 Phần thưởng: 500.000 công đức! 】 Khóe miệng Sở Hạo hơi nhếch lên, chuẩn rồi, 500.000 công đức, vào thẳng túi! 【 Sở Hạo 】 【 Cảnh giới: Chuẩn Thánh lục chuyển (cách thất chuyển 6,5 triệu công đức) 】 【 Công pháp: Cửu chuyển Cổ Chân Thân quyết (thật · đệ thất chuyển) 】 【 Pháp Bảo:... 】 【 Nhiệm vụ hôm nay: Nhanh chóng dùng quạt dập tắt lửa ở Hỏa Diệm Sơn, tiến đến nơi tiếp theo 】 【 Phần thưởng: 100.000 công đức, đồng thời mở khóa nhiệm vụ tiếp theo 】 【 Ghi chú: Phần thưởng nhiệm vụ tiếp theo có liên quan đến kỹ thuật ma pháp cực kỳ đặc biệt để tinh luyện kim loại từ thi hài của Nghiệt Long Lão Tổ 】 Sở Hạo khẽ giật mình, tình huống gì đây? Cái quái gì vậy, kỹ thuật tinh luyện kim loại từ thi hài của Nghiệt Long Lão Tổ! Định chơi trò 'đào mộ' à? Khoan đã, chẳng lẽ cái công nghệ tinh luyện kim loại này có thể trực tiếp chế tạo Nghiệt Long Lão Tổ thành tọa kỵ?! Ngọa tào, vậy thì quá đỉnh, một kỵ sĩ vong linh Cốt Long tay cầm Thí Thần Thương! Dù đây chỉ là thi hài của Nghiệt Long Lão Tổ, không có huyết nhục, thần hồn cũng như huyết mạch khi còn sống, thậm chí đã bị vô tận năm tháng bào mòn. Nhưng đây dù gì cũng là thi hài của Đới Nguyệt Long Đế, nếu có thể biến nó thành tọa kỵ của mình thì chưa bàn đến thực lực, chỉ riêng đẳng cấp thôi đã tăng lên một bậc rồi! Động lực của Sở Hạo trong nháy mắt tăng vọt! "Các huynh đệ, kéo quần lên, chúng ta chuẩn bị xuất phát!" Sở Hạo lớn tiếng hô một câu. Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới giật mình, trời ạ, lão đại nhà mình gặp được chuyện gì tốt thế này? Nhưng Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng không để tâm lắm, Trư Bát Giới cũng đang muốn nhanh chóng về nghiên cứu con ác thú chi pháp của mình. Trư Bát Giới là người biết nhìn hàng, danh tiếng của con ác thú này vang dội như sấm bên tai. Hơn nữa, Trư Bát Giới được xem như 'thiết kế của tạo hóa', tuy phải gánh một trái tim của Hình Thiên, nhưng đổi lại hắn lại có được một viên tinh hạch ác thú tiềm lực và độ thích ứng cực kỳ cao, Trư Bát Giới dám chắc chỉ cần hắn có thể dung hợp sức mạnh của con ác thú vào bản thân thì thực lực nhất định sẽ vượt xa trước kia! Trư Bát Giới chợt nhớ ra gì đó, gọi với theo Sở Hạo đang định rời đi, "Lão đại, còn Ngưu Ma Vương thì xử trí thế nào?" Sở Hạo theo bản năng đáp, "Kệ mẹ hắn đi... Ơ, không đúng, tùy ngươi xử lý!" Ánh mắt Trư Bát Giới trong nháy mắt trở nên sắc bén, trên mặt thoáng lộ vẻ dữ tợn, "Đa tạ lão đại!" Sở Hạo tự lo dẫn theo đám người rời đi, tất nhiên, chỉ là đi đến cửa chờ mà thôi. Sau đó, Trư Bát Giới liền quay đầu lại, đánh tỉnh Ngưu Ma Vương đang giả chết nằm dưới đất. Ngưu Ma Vương bị đánh thức, lại nổi giận gầm lên, "Ngươi còn muốn thế nào nữa! Ta đã nằm đây giả vờ không nhìn thấy gì rồi, ngươi còn không tha cho ta à! Trư Bát Giới, đừng tưởng ta sợ ngươi, không có ngục Thần Tướng hỗ trợ, ngươi không là cái gì hết! Ngươi có biết phía sau ta là ai không hả!" Ngưu Ma Vương khí phách lắm, cũng rất có lý, chuyện trước đó hắn phải nhẫn nhịn là bởi vì không đánh lại Sở Hạo, thực lực cũng chẳng bằng bối cảnh của Sở Hạo. Nhưng hiện tại Sở Hạo đi rồi, Ngưu Ma Vương thấy đối với Trư Bát Giới thì mình cũng không cần phải sợ nữa! Đùa gì vậy, dũng cảm Ngưu Ngưu, không sợ khó khăn! Đằng sau Ngưu Ma Vương là cả một vị Thánh Nhân! Chính là Thái Thượng Lão Quân đứng đầu Tam Thanh đấy! Mà Trư Bát Giới cho dù mạnh hơn thì cũng chỉ là một người đi thỉnh kinh mà thôi, Ngưu Ma Vương cảm thấy mình hoàn toàn không có gì phải sợ cả! Nhưng rồi hắn lại nghe thấy Trư Bát Giới từ từ lên tiếng: "Thái Thượng Lão Quân thôi, vừa hay, ta có một số món nợ, cần phải lấy từ ngươi đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận