Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1307 tiểu lão đệ là tới đưa đồ ăn thuộc về là?

Chương 1307 tiểu lão đệ là tới đưa đồ ăn à?
Lại nói bên này Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới bị Đại Nhật Như Lai kiềm chế xua đuổi đằng sau, trong lòng khó chịu, nhưng lại cũng không có cách nào, dù sao, cho dù là bọn hắn không cam lòng, nhưng cái kia hồng hài nhi năm cỗ xe phun lửa thật sự là quá cường đại, Tây Thiên đúng là cam lòng đem loại vật này lấy ra. Nếu như Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới không nghĩ ra biện pháp giải quyết cái kia xe lửa, cho dù là cường giả Tây Thiên không ra tay, bọn họ cũng khó có thể đối kháng được hồng hài nhi. Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới bàn bạc một chút, chỉ có thể trở lại nơi xa, cùng Sa Tăng cùng nhau thương lượng.
Lại nói, hành giả nhảy qua khe cây thông khô, đè mây xuống, chỉ nghe thấy Bát Giới và Sa Tăng đang nói chuyện rôm rả trong rừng thông.
Tôn Ngộ Không kể về chuyện ở Hỏa Vân Động, Sa Ngộ Tịnh cau mày, “Đại sư huynh, nhị sư huynh, có thể là hai người đã bỏ qua một việc, Tây Thiên xưa nay chỉ muốn chúng ta thần phục bọn hắn nên mới để chúng ta trải qua kiếp nạn.” “Theo lời bọn hắn vừa rồi nói, hẳn là muốn để các huynh tự nghĩ biện pháp phá giải xe lửa kia, sau đó không còn cách nào mới đi cầu trợ Quan Âm Bồ Tát.”
Sa Ngộ Tịnh ngày thường vốn trầm mặc ít nói, nhưng trước đây hắn từng làm quan ở Thiên Đình, đối với đạo lý khéo léo mưu mô vẫn là vô cùng rành mạch, lập tức nhìn ra ý định của Tây Thiên. Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới sững sờ, vừa rồi bọn họ cũng bị sự cường thế của Đại Nhật Như Lai làm cho nóng đầu, bây giờ tỉnh táo nghĩ lại, quả thật giống như phong cách hành sự của Tây Thiên.
Sa Ngộ Tịnh lúc này mới nói, “Hai vị sư huynh, hiện tại Tây Thiên có hai vị Chuẩn Thánh ở đây, đối kháng trực diện là vô cùng không lý trí, chi bằng chúng ta cứ tiến một bước rồi xem một bước.” “Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là đơn thương độc mã, Tiên Quân nhất định đang ở một nơi nào đó theo dõi chúng ta, chuyện của Tiên Quân từ trước đến nay kín kẽ, không để lộ sơ hở, hiện tại không xuất thủ có thể chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi.”
Trư Bát Giới gật gật đầu, rất tán thành nói, “Ngươi nói vậy cũng đúng, mấy cái chiêu trò vặt vãnh này của Tây Thiên tự nhiên là không đủ để so với lão đại, chúng ta hoàn toàn có thể trở tay sắp đặt cho bọn họ.” “Đã vậy, thì chúng ta cứ đi một bước đã. Chúng ta bây giờ bị vây ở trong Tam Muội Chân Hỏa, nếu xét theo lý tương sinh tương khắc mà nói, cần phải dùng nước khắc lửa. Nhưng mà, Tam Muội Chân Hỏa không phải nước bình thường có thể dập tắt được, bất quá dù sao cũng đều phải thất bại, dùng nước gì cũng vậy. Hầu ca, hay là đi tìm Long Vương xin ít nước tiểu?”
Tôn Ngộ Không mặt tối sầm, “Ngươi nói cái gì vậy? Ra vẻ lão Tôn ta là người chuyên đi xin nước tiểu?” “Bất quá, lời ngươi nói có lý, dù sao cũng nên tiến một bước đã, sau đó sẽ tính tiếp.”
Tôn Ngộ Không lúc này liền đứng dậy, dự định đi Tứ Hải Long Cung bắt mấy con rồng vương tới xin nước tiểu. Nhưng ngay lúc này, trên bầu trời xuất hiện một bóng dáng khổng lồ, giống thằn lằn, toàn thân vảy giáp.
Tôn Ngộ Không hơi nhíu mày, móc Kim Cô Bổng ra, giận dữ quát, “Con rùa nào đó ở đâu đến, dám tới địa bàn của Lão Tôn, chán sống muốn chết à?”
Nhưng yêu quái kia lại vội vàng kêu lên, “Đại Thánh hiểu lầm, ta là tới giúp các ngươi mà!”
Người đến, chính là Đà Khiết. Đà Khiết thấy Tôn Ngộ Không và đồng bọn định lên đường đến Tứ Hải Long Cung cầu viện, liền vội chủ động nhảy ra, vì hắn đã quyết tâm muốn ăn sạch đám người Tây Du này, đương nhiên phải lấy một thân phận thích hợp. Mà bây giờ, Tôn Ngộ Không và đồng bọn đang có việc cần giúp, hắn chủ động xuất hiện, chính là thời cơ tốt! Đà Khiết hạ xuống trước mặt Tôn Ngộ Không và đồng bọn, hóa thành hình người, cung kính nói, “Gặp qua Tề Thiên Đại Thánh, Thiên Bồng Nguyên Soái, Rèm Cuốn Đại Tướng!”
Tôn Ngộ Không sắc mặt khó chịu, “Ngươi là người phương nào? Tới đây làm gì?”
Đà Khiết một mặt khiêm tốn, vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn nói, “Lời đầu tiên ta xin giới thiệu một chút, tiểu yêu tên là Đà Khiết, là cháu của Tứ Hải Long Vương.” “Đại Thánh bình tĩnh, tiểu yêu là ngục thần phái đến để giúp đỡ các vị, xin các vị đừng hiểu lầm.”
Trư Bát Giới cười hắc hắc, “Ta đã nói rồi mà, lão đại nhất định sẽ không bỏ rơi chúng ta, hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi đấy.” “Mà nói, lão đại phái ngươi tới đây để làm gì?”
Đà Khiết chủ động nói, “Chuyện là thế này, Ngục Thần Tiên Quân hiện tại đang bị đám cường giả Tây Thiên kiềm chế, không cách nào nhúng tay vào Tây Du, mà hiện tại Đường Tam Tạng có vẻ có nguy cơ bị ma hóa, cho nên Tiên Quân muốn ta mang mấy lời đến cho Đường Tam Tạng.”
Tôn Ngộ Không nhíu mày, trên mặt lộ vẻ chất vấn, “Chỉ bằng ngươi thôi sao? Một tên Thái Ất nhỏ nhoi?” “Ngươi cái tên yêu quái nhỏ nhoi này, cho dù là không có bảo vật của hồng hài nhi, thực lực của hồng hài nhi kia còn mạnh hơn ngươi, để ngươi đi chẳng khác nào là đưa đồ ăn vào miệng hổ, phí công vô ích.” “Ngươi không sợ chết sao?”
Tôn Ngộ Không hiểu rõ Sở Hạo, Sở Hạo xưa nay sẽ không làm những chuyện thừa như vậy, sao có thể để một tên cháu Long Vương không rõ lai lịch đi làm việc quan trọng như vậy? Hơn nữa, cái tên Đà Khiết này yếu như vậy, đúng là chỉ đi đưa đồ ăn thôi sao?
Đà Khiết trên mặt lại đầy vẻ kiên định, “Tiểu yêu được Ngục Thần Tiên Quân cứu, thoát khỏi nỗi khổ bị Tây Thiên khống chế, cho dù là xông pha khói lửa, cũng không tiếc!” “Hơn nữa, mặc dù lần này hung hiểm, nhưng Tiên Quân chiếu cố, ban cho tiểu yêu hai viên đan dược, cũng đủ để tiểu yêu hoàn thành nhiệm vụ.”
Đà Khiết để có thể khiến cho hai người tin tưởng, còn chủ động lấy ra hai viên đan dược Sở Hạo đã cho trước đó.
Trư Bát Giới nhíu mày, “Thật sự là đan dược do lão đại luyện chế, ta vẫn còn nhớ, lần trước lão đại cho quốc vương kia đan dược, ở trên đó có ghi dòng chữ ‘Ngục Thần Xuất Phẩm’ đấy.”
Tôn Ngộ Không nhướng mày, nhận lấy đan dược xem xét tỉ mỉ, phát hiện ở chỗ nhỏ nhất, quả nhiên có một hàng chữ nhỏ, nhìn kỹ, là ‘Lan đình tập tự’!
Tôn Ngộ Không:???
Ngục thần đã nhàm chán đến mức viết lan đình tập tự lên trên đan dược rồi sao?
Nhìn ra được, hiện tại ngục thần nhất định đang rất bình tĩnh, nếu không làm sao lại rảnh mà viết lan đình tập tự ở trên đó? Tôn Ngộ Không ho nhẹ hai tiếng, trả lại đan dược cho Đà Khiết, “Vậy được, vậy ta cũng không cần đi tứ hải tìm Long Vương nữa, tiểu tử ngươi đi cùng ta đi.”
Đà Khiết như chó săn gật đầu, “Nguyện ý cống hiến sức lực cho ngài!”
Tôn Ngộ Không thầm nhíu mày, trong đáy mắt đều là vẻ nghi hoặc, theo những gì hắn biết về Sở Hạo, Sở Hạo không đến nỗi phẩm vị kém tới mức dùng thứ này mới đúng! Nhất là lại còn để Đà Khiết đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng như vậy.
Bất quá Tôn Ngộ Không cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng chỉ để Đà Khiết đi tè thôi mà, hơn nữa còn là chỉ được phép thất bại chứ không được thành công. Cho nên cũng không quan trọng ai đi cho phí. Tôn Ngộ Không dẫn Đà Khiết đi, chẳng mấy chốc đã tới phía trên khe cây thông khô ở Hào Sơn. Tôn Ngộ Không chỉ vào cái hang hỏa vân kia, “Tiểu lão đệ, nơi này chính là chỗ của yêu ma, ngươi cứ đứng lơ lửng trên không trung, đừng ló mặt ra. Để Lão Tôn ta cùng hắn đánh cược, nếu thắng hắn, không cần phải đuổi bắt hắn nữa, nếu thua hắn, cũng không cần tới giúp ta. Chỉ là khi hắn phóng hỏa, ngươi nghe ta gọi thì cùng nhau phun mưa, tưới vào cái mặt mo của nó.”
Đà Khiết liên tục gật đầu, “Yên tâm đi Đại Thánh, ta nhất định sẽ làm được!”
Lúc này, Tôn Ngộ Không liền trực tiếp hướng động hỏa vân kia xuất phát, đi tới cửa khiêu chiến.
Còn Đà Khiết ở trên trời, chỉ khẽ cười lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận