Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 729: xong, cái kia 2 gân quên bỏ vào

Chương 729: Xong rồi, cái kia hai cọng gân quên bỏ vào.
A Di Đà Phật lộ ra vẻ mặt vô cùng điên cuồng, trên mặt phảng phất kết một lớp băng giá.
"Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" A Di Đà Phật lạnh lùng quát.
Quan Âm Bồ Tát trầm ngâm nhìn thoáng qua Như Lai Phật Tổ, lại lựa chọn không để Như Lai Phật Tổ thêm phiền phức, bắt đầu thuật lại sự tình.
"Lần này chấp pháp đại điện mở điện, cái ngục thần Sở Hạo kia không biết dùng thần thông gì, mời được Chư Thiên Chí Tôn cùng đại năng."
"Chúng ta tiến vào chấp pháp đại điện, vốn dĩ định dĩ hòa vi quý, nhưng không ngờ chấp pháp đại điện lại cố ý gây khó dễ, khiến ba người ta phạm vào sân giới, va chạm phải rất nhiều Chí Tôn ở đó."
"Bất quá ngục thần kia cũng không quá đáng, định thả chúng ta rời đi, nhưng không ngờ Chư Thiên Chí Tôn nổi lên."
"Văn Thù Bồ Tát cùng Phổ Hiền Bồ Tát quỳ xuống cầu xin tha thứ, chấp pháp đại điện bảo ta đến đây thông báo với A Di Đà Phật cùng chư vị Phật Đà, thỉnh cầu qua đó thương nghị đại sự."
Lời lẽ của Quan Âm Bồ Tát rất né tránh, đem nguyên do thật sự là ba vị đại sĩ phụng mệnh đến ngang ngược càn rỡ bỏ qua, còn đổi luôn nguyên nhân ngục thần Sở Hạo giam bọn họ lại,
Mọi mâu thuẫn đều dồn lên người Thánh Nhân, đúng vậy, cũng bởi vì có sư thúc của nàng là Thông Thiên Giáo Chủ ở đó nên Quan Âm Bồ Tát mới dám nói như vậy.
Nàng chắc chắn rằng, với tính tình nóng nảy của Thông Thiên Giáo Chủ, lại thêm người có thù với Tây Thiên như thế, đến gánh nồi, thật sự không có khả năng bị vạch trần.
Quả nhiên, ngay cả ánh mắt A Di Đà Phật cũng trở nên lạnh lẽo,
"Đáng chết Thông Thiên Giáo Chủ, vậy mà không biết đại cục, ra Tử Tiêu Cung rồi mà vẫn không thành thật chút nào, lại còn châm ngòi ly gián trước mặt Chí Tôn!"
"Bất quá, rốt cuộc các ngươi đã đắc tội bọn họ như thế nào?"
Quan Âm Bồ Tát vô cùng khó xử, lại chỉ có thể chi tiết kể: "Văn Thù Bồ Tát cùng Phổ Hiền Bồ Tát vì nhất thời nóng vội, một cước đạp bay cái ghế, đụng vào mặt bọn họ..."
Quan Âm Bồ Tát vừa dứt lời, 3000 chư Phật ở đây ngã ngửa cả ra sau, mặt ai nấy đều lộ vẻ chiến lược âm trầm!
Bọn họ ngàn tính vạn tính, không ngờ ba vị đại sĩ này lại mạnh mẽ như vậy.
Trong Tam Giới, đến giờ vẫn chưa có ai dám trực tiếp đạp bay ghế trước mặt hai vị Thánh Nhân!
Cho dù là vào thời điểm phong thần lượng kiếp đánh nhau thảm thiết nhất, cũng chưa từng thấy ai dám đối với Thánh Nhân phách lối như vậy.
Thánh Nhân không thể nhục a!
Ba vị đại sĩ này lúc nào lại mạnh vậy, một cước đá bay là tương lai tươi đẹp của Tây Thiên a!
Sắc mặt A Di Đà Phật trắng bệch, nhưng vẫn hít sâu nói,
"May mà chỉ là xung đột phạm thượng, vô tâm thôi, chỉ cần không bôi nhọ Thánh Nhân, thì còn có thể giải quyết..."
Quan Âm lại rụt rè nói: "Còn có..."
A Di Đà Phật trừng to mắt, không dám tin hỏi: "Còn có!?"
Quan Âm Bồ Tát hơi lảng tránh ánh mắt: "À đúng rồi... Vì tình thế cấp bách, hai vị Bồ Tát kia mắng hơi bị nặng."
Tim A Di Đà Phật đập loạn xạ, hơi thở dồn dập: "Mắng cái gì?"
Quan Âm Bồ Tát có vẻ hơi co rúm: "Chính là chút lời lẽ ô uế của phàm nhân thôi, không ảnh hưởng toàn cục..."
A Di Đà Phật giận tím mặt: "Để ngươi nói thì ngươi còn khiêm tốn làm gì, các ngươi có biết là gây ra chuyện lớn không? Mau nói là cái gì!"
A Di Đà Phật vẫn biết rõ những điều cấm kỵ của Thái Thượng Lão Quân và Thông Thiên Giáo Chủ, nhất là Thông Thiên Giáo Chủ, năm đó vì bị nói Tiệt giáo là hạng người ẩm ướt sinh trứng hóa mà đã gây chiến một lượng kiếp với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Còn Trấn Nguyên Tử thì cực kỳ hiền hòa, chỉ có thể dùng lời hay khen, tuyệt không dám dùng nửa lời khó nghe nào để nhắc đến.
Còn Long Phượng hai tộc, ai cũng có một tính cách khác biệt, mỗi người một vẻ, đều rất kiêu ngạo,
Hi vọng hai vị Bồ Tát này đừng dẫm vào dây cương.
Quan Âm Bồ Tát cắn môi, nhưng vẫn nói: "Hai vị Bồ Tát vì tình thế cấp bách, đã mắng tất cả Chí Tôn đại năng, không bỏ sót một ai."
"Mắng bọn họ là chó, mắng bọn họ là những kẻ tiến vào chỗ ô uế, mắng bọn họ là hạng người ẩm ướt sinh trứng hóa, mắng bọn họ là đồ ti tiện dơ bẩn..."
Tốt, toàn bộ trúng đích!
A Di Đà Phật tại chỗ cảm giác chân mềm nhũn, mông ngồi bịch xuống, đầu óc ong ong.
A Di Đà Phật có chút nghi ngờ hai vị Bồ Tát kia có phải không có não không, sao có thể nói năng lỗ mãng như thế?
Các nàng có phải nội gián của Thiên Đình trà trộn vào Tây Thiên tự bạo không? Đến thời khắc mấu chốt lại đứng ra tự nổ?
Quan Âm Bồ Tát đã nói đến đây rồi, dứt khoát đem toàn bộ sự việc nói ra, "Hiện tại Chư Thiên thần thánh, tại chấp pháp đại điện đã thông qua chương trình nghị sự tiến công ngũ trọc ác thế, bảo các ngươi qua đó ký tên vào điều ước mất quyền nhục nhã."
"À đúng rồi, bọn họ còn nói lần này nhất định các ngươi phải trả giá chút ít, nếu không đừng hòng tốt hơn..."
A Di Đà Phật nằm trên chỗ ngồi, run rẩy mấy cái, ôm ngực, có chút không thở nổi.
Chư Thiên thần thánh đây là muốn thay trời a, toàn bộ đứng về phía Sở Hạo rồi!
Thậm chí còn trắng trợn đứng ra, cho Sở Hạo chỗ dựa, Tây Thiên dù thực lực mạnh hơn, cũng không thể chống lại sự phẫn nộ của nhiều thế lực lớn như vậy!
Chỉ cần xử lý không tốt, đừng nói đến Tây Du, đến lúc đó chư phật Tây Thiên đều phải đi Nam Hải cho rùa ăn hết!
Như Lai Phật Tổ bên cạnh nãy giờ vẫn không dám lên tiếng, liếc nhìn tài liệu trong tay,
Vật này trông quen mắt, có chút giống cọng gân trong đầu của hai vị Bồ Tát kia, Như Lai Phật Tổ lập tức có ánh mắt phức tạp,
Xong rồi, quên không bỏ vào!
Khó trách luôn cảm thấy hai đại Bồ Tát này nói chuyện ngu ngơ, có một cọng gân chưa lắp vào, khó trách về sau nói chuyện thiếu gân…
Thật sự là do Như Lai Phật Tổ quá bận rộn, sau khi lên Tây Thiên liền luống cuống tay chân bắt đầu lắp ráp,
Cái đầu nặng mấy cân kia, Như Lai Phật Tổ đã quên không thêm cọng gân trí tuệ vào cho các nàng, dẫn đến các nàng nói chuyện làm việc luôn thiếu gân.
Từ đó suy ra, Bạch Liên Đồng Tử có lẽ cũng sinh ra đã thiếu gân.
Nhưng cho dù thế nào, Như Lai Phật Tổ biết chắc mình gây họa rồi,
Hắn biết Quan Âm Bồ Tát cố ý che đậy mình trong lời nói, để mình không bị quở trách, nhưng cho dù thế nào, tam đại sĩ vẫn là người của mình,
Xảy ra chuyện gì, Như Lai Phật Tổ đều có trách nhiệm.
Nhưng bây giờ trách nhiệm này, hắn không gánh nổi, cho nên Như Lai Phật Tổ quyết định hoặc là không làm, đã làm thì phải đến cùng, đánh không lại bọn họ thì gia nhập với bọn họ!
Như Lai Phật Tổ đứng ra, chắp tay khom người nói: "Lão sư, chuyện đến nước này, nói gì cũng vô dụng."
"Hiện giờ chư vị Đại Đế, Trấn Nguyên Tử, Thái Thượng Lão Quân, Thông Thiên Giáo Chủ, Huyền Thiên Hỏa Phượng, Tử Kim Long Hoàng...đều đang tức giận, nhưng bọn họ còn chưa đến mức đánh tới cửa."
"Chi bằng chúng ta dĩ hòa vi quý, oan gia nên giải không nên kết, chúng ta qua đó nhận lỗi, tin tưởng bọn họ cũng sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa."
A Di Đà Phật giận dữ nói: "Tây Thiên ta chưa từng cúi đầu trước ai!"
Như Lai Phật Tổ không nói gì, trong lòng thầm xem thường.
Thôi đi lão sư, Nhị Thích từ khi gia nhập vào lượng kiếp tam giới, vẫn luôn làm mất mặt có được không?
Năm xưa khóc lóc chiếm chỗ, hại chết Hồng Vân Lão Tổ;
Về sau Chuẩn Đề đạo nhân lại càng vì có thể chấn hưng phương Tây, vô sỉ bắt cóc danh xưng của người khác để độ hóa, Thánh Nhân lại đi ra tay với Đại La, đúng là không biết xấu hổ;
Sau đó đủ loại thao tác cũng đều như thế, toàn lấy mạnh hiếp yếu, cưỡng ép động thủ.
Như Lai Phật Tổ khó mà nói được gì về hắn, bằng không mà nói, đem mấy chuyện xấu của A Di Đà Phật ra, cả Tây Thiên có thể bị dọa đến giải tán ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận