Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1046 chờ ta nhu tính khuyên bảo...... Bạch Liên ngươi mẹ nó

Chương 1046: chờ ta dùng lời lẽ mềm mỏng khuyên bảo...... Bạch Liên, mẹ nó ngươi! Đại Phạm Thiên tay cầm A Tị kiếm, khí tức mạnh mẽ cùng tà khí không thể tả xiết. Phía sau hắn còn đi theo vài bóng người quen thuộc khác! Một trong Tứ đại Ma Vương là Thấp Bà! Còn có hai trong Tứ đại Ma tướng là Tỳ thấp Nô vương giả, da màu đỏ tía, vừa chính vừa tà, trang nghiêm lại đáng sợ. Trên bụng hắn mọc ra một gốc màu đen luyện hóa, bốn tay đều cầm tù và bối, diệu kiến thần luân, Già Đà thần chùy, thần cung. Quỷ mẫu có chân hổ, rồng, mày rậm giao mắt, hình dạng kỳ vĩ cổ quái, bên người vây quanh vài tiểu quỷ, thỉnh thoảng há ra cái miệng lớn như chậu máu, trông thật tà ác. Trừ Nhân Đà La đã quy hàng Tây Thiên, và ma tướng Lỗ Thác La bí ẩn chưa từng xuất hiện, thì tầng lớp cao của A Tu La tộc đã đến một nửa! Phía sau bọn họ, còn có từng cường giả A Tu La tộc thực lực đều không dưới Đại La Kim Tiên, đông nghịt, không đếm xuể! Mọi người Tây Thiên và đám người Yêu Minh đều thấy da đầu tê dại, thật không ngờ lại tới một trận chiến lớn như vậy! Thấp Bà Âm Sâm nhìn chằm chằm Quan Âm Bồ tát, “Tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp mặt rồi, lần này, ngươi không có may mắn như vậy đâu!” Đại Phạm Thiên ngạo nghễ, bốn cánh tay múa may trong không trung, tạo các loại pháp ấn, “Hôm nay, không ai trong các ngươi thoát được đâu!” Mọi người Tây Thiên thấy đám A Tu La tộc mặt mày dữ tợn, tràn đầy sát khí, trong nhất thời vô cùng hoảng loạn. Nhất là Quan Âm Bồ tát, nàng vừa mới sống sót sau khi bị A Tu La tộc đánh lén a! Mới có mấy ngày thôi mà, sao lại vô lý thế, lại lần nữa bị A Tu La tộc đánh lén, hơn nữa lần này lại là một trận chiến kinh khủng thế này. Hai vị Ma Vương, hai vị ma tướng, thêm cả nhiều cường giả A Tu La tộc cảnh giới Đại La Kim Tiên như vậy, trận chiến này quả thực là quá mạnh. Trong lòng Quan Âm Bồ tát hơi lo lắng, sợ là hôm nay phải bỏ mạng rồi! Thấp Bà còn đỡ, nhưng lai lịch của Đại Phạm Thiên này không hề nhỏ, có lời đồn hắn mang trong mình dòng máu Vu tộc, thực lực của hắn ở vào hàng đầu trong Tứ đại Ma Vương, chỉ sau Đại Ma Vương Thiên Ba Tuần. Nhất là hiện tại Đại Nhật Như Lai bị thương rất nặng, đã bị Ma Nữ La Nại trọng thương, Đại Phạm Thiên đối đầu với Đại Nhật Như Lai lúc này, chỉ sợ có chút ưu thế. Mà Đại Nhật Như Lai lại là người mạnh nhất của Tây Thiên trong đám người hiện tại, ngoài hắn ra, trong đội ngũ này, Tây Thiên không có ai là Chuẩn Thánh cả. Một khi A Tu La tộc đánh tới, ngoài Đại Nhật Như Lai ra, không một ai của Tây Thiên có thể sống sót! Về phần đám người Yêu Minh, Đại Nhật Như Lai cơ bản dám chắc là không thể trông cậy vào bọn họ giúp mình. Đại Nhật Như Lai trong lòng có chút bối rối, nếu vừa rồi không đi chậm lại, hiện tại hẳn là đã gặp người canh giữ rồi, có trận pháp của họ thì ít nhất sẽ không lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế! Giờ thì hay rồi, đang ở trong không gian của A Tị kiếm pháp vực, hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, những người có thế giới chi môn xung quanh cũng không có cách nào viện trợ mình được. Đại Nhật Như Lai thầm mắng trong lòng, “Đều tại tên Bạch Liên Đồng tử đáng chết này, nếu không phải vì hắn thì ta đã đến được thế giới chỉ toàn lưu ly rồi!” Bạch Liên Đồng Tử không hiểu cảm thấy ánh mắt như kim đâm, biết là Đại Nhật Như Lai đang trừng mình, Bạch Liên Đồng Tử chỉ thấy trong bụng đầy oán khí, nếu sớm nghe theo mình thì giờ đã đến được thế giới chỉ toàn lưu ly, đóng cửa lại đợi năm rồi! Đại Phạm Thiên vung mạnh tay lên, không gian của A Tị kiếm pháp vực càng thêm hỗn loạn với sát ý, Đại Phạm Thiên lộ ra nụ cười tà ác trên mặt, “Ha ha ha ha ha, có A Tị kiếm này, hôm nay không ai trong các ngươi có thể thoát được!” “Lên! Chỉ giết người của Tây Thiên, còn bọn Yêu Minh các ngươi tự giải quyết cho tốt!” Đại Phạm Thiên ra lệnh, đám cường giả A Tu La tộc tại chỗ đều nhào về phía người Tây Thiên, toàn bộ không gian A Tị kiếm pháp vực tràn đầy hỗn loạn. Người của Tây Thiên ở đây chỉ có Đại Nhật Như Lai, Quan Âm Bồ tát, Bạch Liên Đồng Tử và hàng Tam Thế Minh Vương mấy người, những người còn lại có thể không đáng kể. Hiện tại mấy người thưa thớt như thế này phải đi ứng phó với đám người điên cuồng chém giết tới thì lại càng nguy hiểm khôn kể xiết! Hàng Tam Thế Minh Vương một bên ngăn cản sự công kích của cường giả A Tu La tộc, một bên trong lòng không ngừng mắng thầm, “Mẹ nó, ta chỉ là muốn đục nước béo cò thôi mà, sao đường kiếm sống của ta lại toàn nguy hiểm thế này, bây giờ mẹ nó lại phải đối mặt với A Tu La tộc mai phục!” “Ta là cái thể loại gì thế? Chỉ vì một chút xíu nguyện lực công đức sao? Ô ô ô ô, ta không muốn nữa, còn đi theo tên ngốc bức Bạch Liên Đồng Tử này, sớm muộn gì ta cũng chết mất thôi!” Bên A Tu La tộc thế như chẻ tre, vừa động thủ là trời long đất lở, đám người Tây Thiên chỉ lấy Đại Nhật Như Lai làm trung tâm, mới có thể miễn cưỡng phòng ngự trước sự trùng kích của đám A Tu La tộc. Nhưng mọi người đều hiểu rõ, kiểu phòng ngự này không thể chống đỡ được bao lâu, Đại Nhật Như Lai vốn đã rất suy yếu, mà khí thế của A Tu La tộc hung hăng, thế công lại mạnh như vậy, chắc chắn sắp có chuyện rồi! Quả nhiên, nhìn thấy mặt Đại Nhật Như Lai đã lộ vẻ mệt mỏi, khí tức trên người dần dần hỗn loạn. Đại Nhật Như Lai nghĩ, lúc này hẳn là phải nói năng khiêm nhường một chút, cầu xin đám người Yêu Minh, hứa hẹn chút lợi ích hư ảo, ít nhất có thể kéo dài chút thời gian quý báu. Dù sao giả tạo nói vài câu với đám người Yêu Minh thì tình hình vẫn có thể vãn hồi lại. Đại Nhật Như Lai đang tổ chức ngôn từ trong lòng, nhưng hắn không biết, Bạch Liên Đồng Tử láu cá hơn hẳn một bậc! Tuy Bạch Liên Đồng Tử không thích Đại Nhật Như Lai, nhưng hiện tại Đại Nhật Như Lai nếu ngã thì người tiếp theo chết chính là mình! Bạch Liên Đồng Tử vội vàng mắng về phía đám người Yêu Minh: “Đám súc sinh chết tiệt các ngươi, còn không mau ra tay giúp bọn ta!” “Nếu bọn ta có chuyện gì, chắc chắn các ngươi chết không toàn thây! Còn muốn thành Phật tổ, ăn cứt đi!” Bạch Liên Đồng Tử thuyết phục, chính là có kỹ xảo như vậy đó! Mặt Đại Nhật Như Lai cứng đờ trong nháy mắt, không còn lời gì để nói, ta mẹ nó, đập chết ngươi cái tên ngu xuẩn này đi! Lúc này là phải dùng lời lẽ mềm mỏng để khuyên bảo, phải dịu dàng dẫn dụ mới được, cái này thì đúng là bị bệnh rồi! Ngươi nói như vậy thì chẳng phải là...... Đại Nhật Như Lai còn muốn vãn hồi lại chút, nhưng giờ phút này mọi người Yêu Minh đã mặt mày băng giá, trừng mắt nhìn đám người Tây Thiên, nghiến răng nghiến lợi, “Đám Phật Đà chết tiệt các ngươi, không biết sống chết, mà lại dám nói ra lời nói nhảm này!” “Vừa rồi còn cài chốt cửa trói chúng ta, khiến chúng ta như đám tù nhân cấp thấp vậy, bây giờ muốn cầu ta, còn dám... nói chuyện như vậy!” “Không giúp được, không giúp được, không những không giúp được mà ta còn muốn cho các ngươi biết chữ ‘chết’ viết như thế nào!” “Hừ hừ, đây chính là báo ứng mà Tây Thiên các ngươi xem trọng đó sao, quả là báo ứng đáng kiếp mà, ha ha ha ha ha!” Mọi người Yêu Minh cười đến cỡ nào càn rỡ, Đại Nhật Như Lai nghe được thì có bấy nhiêu tức giận. Bạch Liên Đồng Tử mặt đầy giận dữ, “Đáng ghét, lũ người Yêu Minh các ngươi cũng dám không nghe lời sao? Chẳng lẽ mặt mũi của ta đây, một Thánh Nhân đồng tử, không đáng gì sao?” Đại Nhật Như Lai hận không thể đưa tay đập chết Bạch Liên Đồng Tử, chỉ thiếu chút yên lặng thôi mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận