Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1503 linh quả này đều tới, làm sao đều không ăn a?

Chương 1503: Linh quả đều đến rồi, sao không ăn vậy?
Giờ phút này, ba người Tây Thiên trong nháy mắt rơi vào thế khó. Nếu giờ cự tuyệt thì hoàn toàn không phải lúc, nhất là vì hiện tại Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn chưa bị nhắc tới. Lỡ như Sở Hạo thấy bọn họ không ăn mà đổi ý thì sao?
“Linh quả đều đến rồi, sao không ai ăn vậy?” Sở Hạo cười hỏi.
Xong rồi, không còn thời gian nữa! Hắn muốn mượn cơ hội này để ra tay!
Lúc này, Khổng Tước Đại Minh Vương nghiến răng một cái, đứng ra, “Ta ăn!”
Quả là một tráng sĩ chặt tay! Khổng Tước Đại Minh Vương nắm lấy linh quả, trên mặt tràn đầy vẻ quyết tuyệt, run rẩy ăn! Đây cũng là vấn đề mà Tây Thiên bọn họ đã dự liệu trước. Nếu xảy ra chuyện gì, thì phải bảo vệ chiến lực theo thứ tự cao thấp, Đế Thính cao hơn hai người còn lại. Đế Thính nhất định phải giữ lại toàn bộ chiến lực để ứng phó bất cứ chuyện gì xảy ra sau đó. Nếu cần phải từ bỏ thì chỉ có thể bắt đầu từ Quan Âm Bồ Tát và Khổng Tước Đại Minh Vương. Đây là một vấn đề kiểu nan đề tàu điện mà câu trả lời đã được quyết định từ trước, chỉ là giờ phút này quyết định các nàng vẫn không khỏi hoảng hốt.
Thấy Khổng Tước Đại Minh Vương ăn linh quả, Sở Hạo hài lòng gật đầu. Nhưng lại thấy Đế Thính vẫn không ăn gì, Sở Hạo nhướn mày, “Còn ngươi?”
Ba người Tây Thiên trong lòng nháy mắt căng thẳng, Đến rồi! Vấn đề lớn nhất tới! Sở Hạo muốn b·ứ·c g·i·ế·t tất cả mọi người! Hắn không muốn buông tha một ai sao? Phải làm sao bây giờ? Đế Thính cầu cứu nhìn Quan Âm Bồ Tát và Khổng Tước Đại Minh Vương. Ở trên Thiên Đình, dù thực lực Đế Thính có cao hơn nữa cũng không thể phát huy tác dụng gì. Dù sao hôm qua Ngọc Đế đã từng đập Đế Thính một trận, Vương Mẫu trước đó cũng từng ra tay, Đế Thính là một trong số ít người bị cả Ngọc Đế lẫn Vương Mẫu đ·á·nh kép. Ngoan ngoãn như Đế Thính cũng biết ngoài người còn có người giỏi hơn, ngoài trời còn có trời, cấp trên của Sở Hạo là Ngọc Đế và Vương Mẫu.
Quan Âm Bồ Tát thấy tình hình không ổn, vội đứng ra, dịu dàng nắm lấy tay Sở Hạo, “Đa tạ ngục thần quan tâm, nhưng mà Đế Thính không thể ăn được.”
Sở Hạo cau mày, “Vì sao không thể ăn?”
Đế Thính và Khổng Tước Đại Minh Vương khẩn trương tột độ.
Quan Âm Bồ Tát trong lúc nguy cấp sinh trí, thuận miệng nói, “Đế Thính là loài c·h·ó, nó chỉ ăn c·ứ·t chứ không ăn cơm.”
“À ~ thì ra là vậy…” Sở Hạo thoáng giật mình một chút, nhưng lại lùi lại mấy bước, che mũi, “A ~ Cũng có lý đấy, vậy thì ta không ép nữa.”
Đế Thính: “…”
Ta mẹ nó là cái giống chó gì?! Ta mẹ nó là Đế Thính, là đệ nhất cường đại dưới trướng Địa Tạng Vương Bồ Tát, là thần thú lắng nghe Tam Giới Lục Đạo! Ngươi lại bảo ta… là con c·h·ó ăn c·ứ·t?!
Nhưng Đế Thính nghĩ lại, vì có Quan Âm Bồ Tát giải thích, Đế Thính đã tránh được việc bị Sở Hạo hạ độc. Nói như vậy, cũng không phải là không thể chấp nhận được lời giải thích kia. Tóm lại, Quan Âm Bồ Tát, cảm ơn ngươi, vì có ngươi mà mùa đông này thật ấm áp.
Sở Hạo tuy rất gh·ê tởm, nhưng vẫn khổ sở nói: “Thật ra thì Cửu Trùng Thiên Lao của ta cũng không phải không có hố xí loại vật này, đã đến đây làm k·h·á·c·h, chấp pháp đại điện của ta sao lại không biết lễ nghĩa? Nếu cần…”
Đế Thính hoảng sợ liên tục xua tay, “Không cần, không cần! Ăn no rồi, ở nhà ăn no rồi! Ăn khác cũng bị ho!”
Sở Hạo: “…”
Quan Âm Bồ Tát: “…”
Khổng Tước Đại Minh Vương: “…”
Ba người đều lặng lẽ lùi lại mấy bước, vừa gh·ê tởm vừa cố tỏ ra lịch sự nhìn Đế Thính. Đế Thính thì mặt mày tuyệt vọng, ta mẹ nó vừa nói cái gì vậy trời!? Người ta chỉ có một lần c·h·ế·t, nhưng ta không thể nào bị xã t·ử!
Khổng Tước Đại Minh Vương trong lòng có chút lo lắng, sợ Sở Hạo lại mượn cơ hội gây sự, vội chen vào nói: “Ngục thần Sở Hạo, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, nhanh lên mang Lục Nhĩ Mi Hầu…”
Nhưng mà, lời Khổng Tước Đại Minh Vương còn chưa dứt, đã nghe thấy phía sau lưng Sở Hạo, Na Tra hô một tiếng, “Lão đại, Lục Nhĩ Mi Hầu mang đến rồi!”
Giờ khắc này, tinh thần ba người Tây Thiên nháy mắt phấn chấn. Ba người triển khai thế trận hình tam giác, hai người phía trước, một người phía sau. Đế Thính và Khổng Tước Đại Minh Vương đứng phía trước. Khổng Tước Đại Minh Vương cầm túi càn khôn kia, vô cùng khẩn trương đi về phía Sở Hạo, “Đồ vật ở chỗ này.”
Sở Hạo cười ôn hòa, hữu lễ, dẫn Lục Nhĩ Mi Hầu đi về phía Khổng Tước Đại Minh Vương, “Đây, Lục Nhĩ Mi Hầu ngay đây, cầm lấy đi.”
Nụ cười tiêu sái của Sở Hạo trong nháy mắt khiến ba người Tây Thiên cảnh giác. Đây là một hiện tượng mà bọn họ đã dự liệu. Sở Hạo thường xuyên giả vờ là người vô hại, sau đó thực hiện các hành vi h·ạ·i ng·ư·ờ·i l·ừ·a g·ạt! Trên xe đẩy của bọn họ có dán những dòng chữ như “Kinh hãi, ngục thần cười một tiếng sinh t·ử khó liệu!”, “Ứng phó ngục thần cười một tiếng mười loại phương p·h·áp!”, “Gặp ngục thần cười một tiếng, không cần hoảng sợ, xử lý như thế này đến Phật Tổ cũng phải khen hay”… Sổ sách này, Tây Thiên mỗi người một quyển. Bây giờ là lúc học để mà dùng.
Đế Thính đầu tiên cảnh giác liếc nhìn xung quanh, không phát hiện ra tình huống gì, phòng ngừa Sở Hạo c·ướ·p b·ó·c. Còn Quan Âm Bồ Tát đứng ở phía sau thì đang canh đường lui, phòng ngừa đường lui bị c·ướ·p. Khổng Tước Đại Minh Vương vừa phải nhận áp lực giao tiếp lại càng nắm chặt túi càn khôn, cảnh giác cao độ.
Sở Hạo thấy những người này cảnh giác như vậy thì có chút ngẩn người. Nhưng vì thể hiện chấp pháp đại điện công bằng, công chính, công khai, Sở Hạo nắm con khỉ, trực tiếp đưa dây thừng cho Khổng Tước Đại Minh Vương, “Tới đi, một tay giao tiền, một tay giao khỉ.”
Khổng Tước Đại Minh Vương đối diện với sợi dây thừng ngay trước mắt thì càng thêm hoảng sợ, sợ rằng đây là một chiêu l·ừ·a d·ố·i mới. Nàng hoảng sợ nói: “Ngục thần Sở Hạo, ta cảnh cáo ngươi, đừng giở trò gì cả! Chúng ta Tây Thiên là tuân theo lý niệm hài hòa cùng tồn tại, cùng phát triển, hợp tác cùng có lợi. Ngươi, ngươi, ngươi không thể đối với chúng ta làm chuyện gì, nhất là trong giao dịch, đây là xây dựng trên nền tảng sự tín nhiệm giữa Tây Thiên và Thiên Đình…”
Nhưng mà, lời Khổng Tước Đại Minh Vương còn chưa dứt, bỗng cảm thấy trong tay mát lạnh, nhìn lại thì dây thừng của Lục Nhĩ Mi Hầu đã bị Sở Hạo nhét vào tay nàng.
Sở Hạo vậy mà chủ động đưa khỉ cho nàng! Cái này, cái này, cái này, không thể nào… Ba người Tây Thiên nhìn nhau, trong mắt tràn đầy căng thẳng. Lẽ nào con khỉ là giả? Khổng Tước Đại Minh Vương trước tiên dùng pháp lực quét toàn thân Lục Nhĩ Mi Hầu, thấy không có vấn đề, vừa căng thẳng vừa nhìn chằm chằm vào Sở Hạo, sợ hắn thi triển chiêu gì.
“Đồ cho ta chứ. Ngẩn ra đó làm gì?” Sở Hạo đưa tay ra.
Khổng Tước Đại Minh Vương do dự vạn phần, vô cùng căng thẳng đưa túi càn khôn đặt vào tay Sở Hạo, sau đó giống như tay bị giật điện, đột nhiên rụt lại! Nếu như Sở Hạo muốn tính kế, dùng mưu, khôn ngoan thì chắc chắn sẽ hành động vào thời điểm này!
Nhưng ba người Tây Thiên cảnh giác nửa ngày... không có chuyện gì xảy ra cả. Sở Hạo ném túi càn khôn cho Na Tra, còn mình thì ngáp một cái rồi rời đi. Bỏ lại ba người Tây Thiên rối bời trong gió.
Thật lâu sau, Đế Thính mới ngơ ngác hỏi: “Hiện tại là… tình huống gì vậy?”
Khổng Tước Đại Minh Vương lắc đầu, nàng đã diễn luyện đến cả vạn lần mà vẫn không tính được rốt cuộc là thủ đoạn gì.
Quan Âm Bồ Tát có chút không chắc chắn nói: “Ta cảm thấy, có lẽ… chúng ta hơi căng thẳng quá rồi.”
Ba người trầm mặc thật lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận