Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1654 Đại Đường người, chạy tới Tây Vực độ hóa người?

Chương 1654: Người Đại Đường, chạy tới Tây Vực độ hóa người? Ngay cả Sở Hạo cũng tự cảm thấy mình khó có nhận thức cao như vậy, vị quốc sư này trích dẫn kinh điển, đặt bút thành văn, quả nhiên là một cao nhân! Chỉ là...... chuyện này không hợp lý. Nơi này là ở Tây Thiên Phật Thổ, vị quốc sư này làm sao có thể học được loại kiến thức này? Điểm này hoàn toàn không giống Tây Vực! Sở Hạo nhìn quốc sư, quốc sư cũng cảm nhận được ánh mắt của Sở Hạo, chủ động thở dài với Sở Hạo, hơn nữa còn dùng lễ của đạo sĩ. Sở Hạo ngẩn người, "Ngươi, nhận biết ta?" Trong lòng Sở Hạo có chút hoang đường, phải biết, hắn không còn làm đại ca ở nhân gian rất nhiều năm, huống chi lại còn ở nơi Tây Vực khép kín này. Nhưng mà, quốc sư lại cười nhạt một tiếng, "Tiên Quân có công lao cái thế, đức độ cứu đời, bần đạo làm sao lại không biết?" Sở Hạo ngây dại, bần đạo? Vị quốc sư này quả nhiên không phải người Tây Vực, bởi vì cho đến hiện tại, chỉ có đất Đại Đường mới có thể sản sinh ra đạo sĩ. Chỉ là, vì sao đạo sĩ Đại Đường lại xuất hiện ở chỗ này? Quốc sư dường như cũng nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Sở Hạo, lại cung kính nói: "Kẻ nghèo thì lo thiên hạ, người đắc đạo chỉ lo cho thân mình, thầy ta năm xưa độ kiếp chín chín lần, không muốn phi thăng, bây giờ Đại Đường dù tứ hải thái bình, nhưng bần đạo vẫn biết, đại kiếp thiên hạ sắp đến, không ai có thể chỉ lo cho thân mình. Trong Đại Đường thì đã an rồi, nhưng họa lại nổi lên ở Tây Vực, cho nên bần đạo không ngại đường xa vạn dặm mà đến, độ người hữu duyên!" Độ người hữu duyên?! Sở Hạo trợn tròn mắt, lời này nghe sao quen tai vậy? Đúng là đảo ngược tình thế! Hiện tại đạo sĩ phương đông lại tới độ hóa người Tây Vực...... Không đúng, hình như hắn không hướng tới việc độ hóa riêng Độ Tam Ngũ mà là hướng đến độ hóa cả quốc gia! Sở Hạo ngơ ngác, mấy năm nay ở nhân gian đã xảy ra bao nhiêu chuyện vậy? Sao hắn cảm giác như mình đã mở ra một cái phó bản kỳ lạ nào đó. Mà nói, hình như mình mơ hồ nhớ là xác thực có một lão đạo nhân độ kiếp chín chín lần, trấn giữ Hoa Hạ ngàn vạn năm. Thì ra, tất cả đều là do số mệnh, cái gọi là thiên mệnh a. Sở Hạo khẽ hắng giọng, "Vị quốc sư này, ta muốn hỏi một câu, ở trong Tây Vực này, ngoài ngươi ra, sẽ không còn đạo sĩ nào khác tới độ hóa người chứ?" Nếu thật sự là như vậy, thì đúng là chuyện lớn rồi, bởi vì lập tức sẽ có vô số Thân Công Báo xông vào Tây Vực, hô to một tiếng, vật này có duyên với ta. Nhưng quốc sư lại lắc đầu, "Không có, dưới trướng sư phụ, chỉ có hai đồ đệ." Sở Hạo thoáng có chút thất vọng. Nhưng quốc sư lại tiếp lời, "Bất quá, bần đạo nghe nói, có một lão nho sinh, xưng là viện trưởng, cũng đang đi lại ở mảnh đất Tây Vực này, mà lại, bên cạnh hắn thường đi theo một vị Phật Đà kỳ quái. Vị Phật Đà kia, những gì ông ta niệm không phải là A di đà phật mà lại là tự do Phật, dân chủ Phật...." Sở Hạo một lần nữa ngây dại, thì ra, Tây Vực đã sớm trong lúc vô tình xảy ra nhiều biến đổi như vậy! Ông trời ơi, Sở Hạo đến nhân gian mới mấy năm, sao biến hóa lại lớn đến vậy? Hơn nữa, ngay cả trên lãnh địa của Đại Đường cũng không cần bọn họ trợ giúp bảo vệ, lập tức đều đổ dồn về phía Tây Vực này, đây là rõ ràng một cuộc chuyển giao văn hóa, học tập kỹ năng của người khác để chế ngự người khác, dùng để cảm hóa! Sở Hạo cảm thấy mình mà tiếp tục đi nữa, có lẽ sẽ gặp phải những chuyện còn quá đáng hơn, bất quá đó không phải chuyện hiện tại Sở Hạo nên suy nghĩ. Sở Hạo hiện tại chỉ muốn giải quyết chuyện cái bảo tháp này. Trong mắt Sở Hạo có thêm một tia nghi hoặc, "Quốc sư xem ra, bảo vật trên bảo tháp bị trộm cướp, ngươi định xử lý như thế nào?" Quốc sư thở dài nói: "Vừa rồi Thánh Tăng cũng nói rất rõ, yêu long kia biết bảo vật trên tháp là quý hiếm, đã cấu kết với Long Vương, trước gây mưa máu một trận, sau trộm xá lợi ăn. Bây giờ thì chiếu sáng Long Cung, ban đêm cũng sáng như ban ngày. Công chúa lại trộm linh chi của Vương Mẫu, ở trong đầm nước nuôi dưỡng bảo vật. Nếu như chỉ là đơn thuần bảo vật thì thôi đi, nhưng mà xá lợi tử kia được cung phụng trên bảo tháp, đã hấp thụ nguyện lực tế quốc vô số năm qua. Mà linh chi kia, sau khi được nuôi dưỡng trong đầm nước xanh kia thì đã sớm không còn là bảo vật bình thường nữa, dường như có năng lực của vận may, ngay cả khí vận của bảo tháp cũng tăng lên rất nhiều." Sở Hạo cau mày, không ngờ lại có vấn đề này, xem ra đây là thủ đoạn của Tây Thiên khi ở Tế Tái Quốc hấp thụ công đức và nguyện lực, chỉ có điều, công đức và nguyện lực của những nơi khác trực tiếp đi vào ao công đức, còn nơi này vì có cái gọi là Cửu Đầu trùng nên hình như công đức bị chuyển đến trên xá lợi tử. Dù sao điểm này cơ bản cũng xác thực, Cửu Đầu trùng và Tây Thiên có quan hệ không tầm thường. Sở Hạo trong lòng tính toán, cuối cùng phải dự tính ra sao. Quốc vương hướng về quốc sư, cung kính nói: "Quốc sư, bây giờ có Tiên Quân cùng rất nhiều Thánh Tăng tương trợ, cho dù xử lý thế nào, mong quốc sư cứ tùy ý hành động!" Không biết vì sao, trong lời quốc vương dường như luôn dẫn dắt đến điều gì đó, giống như muốn quốc sư mau chóng trục xuất những tăng lữ trong nước này đi vậy. Quốc sư cười nhẹ lắc đầu, "Bệ hạ đừng vội, nếu là trước đây, bần đạo sẽ chỉ đề nghị bệ hạ đoạt lại bảo vật, một lần nữa đặt ở trên bảo tháp, khôi phục như cũ. Nhưng làm vậy lại là tạo cớ cho các tăng lữ kia tiếp tục có chuyện để nói, mượn uy của bảo vật đó tiếp tục giả danh lừa bịp, đủ loại bất lợi với Tế Tái Quốc ta. Nếu như là trước đây thì bần đạo cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, chậm rãi tiến dần, nhưng mà... Hôm nay, Tiên Quân xuất hiện, đây chính là thiên mệnh của Tế Tái Quốc." Sở Hạo ngẩn người, chỉ vào mình, "Ta? Sao vậy, ngươi định tính kế ta? Nói trước, ta không có làm công cho Tế Tái Quốc, cũng không có ý định làm công cho Tây Thiên." Quốc sư lắc đầu, "Tiên Quân hiểu lầm rồi, Tiên Quân có công lao cái thế, lại ai dám sai khiến Tiên Quân. Chỉ là, đã sớm nghe nói về lòng nhân thánh đức của Tiên Quân, cứu bách tính khỏi thủy hỏa, các quốc gia Xa Trì, Nữ Nhi trước kia đều nhờ ân đức của Tiên Quân mà thoát khỏi sự thống trị của Tây Thiên! Bây giờ Tiên Quân giáng lâm, xin Tiên Quân cứu sinh linh Tế Tái Quốc khỏi thủy hỏa, độ thương sinh bách tính trong Luyện Ngục!" Thần sắc của quốc sư tràn đầy mong chờ cùng cung kính. Ngay cả quốc vương cũng đứng dậy, cung cung kính kính cúi đầu trước Sở Hạo, "Thỉnh tiên quân độ cho Tế Tái Quốc, trẫm... ta vô cùng cảm kích, ngày sau sẽ nghe Tiên Quân như sấm sét sai đâu đánh đó!" Ngay cả một vị quốc vương đường đường mà cũng cung kính cầu xin Sở Hạo như vậy. Nhưng trên mặt Sở Hạo lại tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, "Sao các ngươi cứ nói ta như là loại người ngày nào cũng đi khắp nơi trên đất Tây Vực cướp đoạt quyền chưởng khống của Tây Thiên vậy? Ta nào có thủ đoạn gì để cứu Tế Tái Quốc chứ? "Hơn nữa, bây giờ chỉ là bảo vật bị trộm, cùng lắm là mang về thôi, chẳng lẽ ta còn có thể giúp các ngươi độc lập được sao? Không nói đến chuyện thoát khỏi sự khống chế của Tây Thiên trên Tây Vực cần bao nhiêu nguyện lực, hơn nữa cho dù là thoát khỏi được thì phương hướng của các ngươi lại là phương nào?" Sở Hạo tự gật gù, ta có thể làm gì đây? [Đương nhiên là độ hóa hắn!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận