Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 683: Kim Phật Trấn ép bất thế ma, sát nhân thành nhân tự thành phật

Chương 683: Kim Phật Trấn áp bất thế ma, sát nhân thành nhân tự thành Phật
Lúc này Cô Dương, tại đáy Tiểu Tu Di Sơn, đang tìm kiếm địa điểm giam giữ ma đầu của Tiểu Tu Di Sơn.
Nhiệm vụ lần này của Cô Dương vô cùng đơn giản, chỉ cần nhân lúc người Tây Thiên chưa tới, cứu đi vị kia quan trọng nhất đang bị giam giữ ở đây.
Chỉ cần vị kia xuất thế, thực lực cao nhất của Ma tộc sẽ tăng lên một bậc, cũng không cần ngày ngày nhìn sắc mặt của Tây Thiên.
Cô Dương cầm chìa khóa, đi thẳng tới địa lao thấp nhất bị Tiểu Tu Di Sơn trấn áp, trên đường đi, bao nhiêu phật binh bị giết, không cần tỉ mỉ kể.
Đợi đến khi Cô Dương xuống tới nơi thấp nhất, dùng chìa khóa mở ra tầng cuối cùng, liền thấy một địa lao trống trải.
Đây chính là địa lao mà Phật Đà nói, nơi giam giữ ma đầu lớn nhất!
Địa lao này, đầy những thân thể tàn phế gãy lìa, hơn nữa, rất nhiều thân thể tàn phế gãy lìa trông vẫn còn rất tươi mới.
Bên cạnh địa lao, có một tượng Phật bằng vàng, bên cạnh tượng, bày các công cụ tách rời, còn có mấy người, đang tách rời một bộ thi thể phàm nhân.
Mấy tăng nhân này dường như còn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, chỉ cắm cúi, thành kính tách rời thi thể.
Động tác của bọn họ, giống như đầu bếp lọc thịt bò, thuần thục vô cùng.
Vẻ mặt của bọn họ, thành kính cung kính, miệng lẩm bẩm, tựa như Vãng Sinh Chú, nhưng ở trong địa lao trống trải này, lại như tiếng thì thầm của ác ma.
Các tăng nhân thuần thục tách rời phàm nhân, lấy ra trái tim, rồi lấy một chén nhỏ tâm huyết, sau đó vứt thân thể tàn phế sang một bên.
Tăng nhân cầm trái tim cùng tâm huyết hơi nhíu mày, rất bất mãn: "Haizz, phàm nhân bây giờ càng ngày càng không thành kính, hôm nay mới chỉ có một phàm nhân nguyện ý đến cung cấp cho Như Lai sao?"
Một tên tăng nhân khác đang tách rời cũng đạp một cái vào thi thể, hừ lạnh nói: "Xem ra bọn họ đúng là lạnh nhạt thật, bọn họ cho rằng đây là vì ai chứ? Tất cả đều là vì chính bọn họ thôi!"
"Chúng ta ở đây giúp bọn họ tiêu diệt ma đầu, tất cả đều là vì bọn họ mà, để bọn họ mỗi ngày an bài mấy người tới huyết tế, khó lắm sao? Toàn là lũ súc sinh vô tình vô nghĩa!"
Tăng nhân bên cạnh cũng bất bình tức giận: "Đúng vậy, hơn nữa bây giờ đến toàn là mấy người già, trước kia còn đưa mấy đồng nam đồng nữ trẻ tuổi đến, cũng vừa lúc cho chúng ta giải buồn."
"Bây giờ thì hay rồi, toàn là không thành kính, haizz, thói đời lạnh nhạt, lũ súc sinh này đúng là không biết đội ơn, chúng ta đều vì bọn chúng cả thôi!"
"Không phải sao, cứ như là chúng ta thiếu đám phàm nhân kia vậy, không có chúng ta thì bọn chúng đã chết hết rồi!"
Lại có một lão tăng nhân mặt mũi hiền lành nói: "Thiện tai, thiện tai! Thiện nam tử, là chân tinh tiến, là danh chân pháp cung dưỡng Như Lai."
"Phật Đà cắt thịt nuôi chim ưng, xả thân cho hổ, chặt đầu, hiến tủy não, đủ loại thiện tâm thiện hạnh, công đức vô thượng, phàm nhân khó mà hiểu thấu đáo."
"Nơi này trấn áp ma đầu, cần phàm nhân thiện tâm thành kính cảm hóa, những phàm tục kia không hiểu chuyện, bất quá bọn thôn trưởng đều rất hiểu sự tình, sẽ đưa người đến thôi, yên tâm đi."
Đến khi lão tăng nhân an ủi, các tăng nhân trong địa lao mới bất đắc dĩ dừng phàn nàn, nhưng vẫn tức giận bất bình.
Bọn họ cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Tiểu Tu Di Sơn này, từ khi xây dựng đến giờ, đã cho vô số phàm nhân quanh đây cơ hội cúng dường Phật Tổ, còn dạy bảo họ tích đức làm việc thiện, đã là chuyện tốt làm đến hết rồi!
Hơn nữa, vì hòa bình nhân gian, Phật Tổ trên trời còn cần đại pháp lực, từ rất lâu trước đã trấn áp một ma đầu, tránh cho ma đầu này giết hại chúng sinh, làm xằng làm bậy.
Để ma đầu nhanh chóng bị tiêu diệt, dược sư phật đã truyền xuống kinh điển.
Tại « Pháp Hoa Kinh » <Dược Vương Bồ Tát bản sự phẩm> Dược Vương Bồ Tát nhiên thân cúng phật, cũng chính là, tự thiêu thân. Lúc đó, hành vi tự thiêu này đạt được tám tỷ hằng hà sa thế giới chư phật đồng thanh tán thưởng: 「Thiện tai, thiện tai! Thiện nam tử, là chân tinh tiến, là danh chân pháp cung dưỡng Như Lai.」
Đương nhiên, dược sư phật thật sự chẳng làm gì cả, cùng thủ hạ ăn bữa cơm, viết bộ kinh Phật này, rồi truyền xuống trấn áp ma đầu.
Ngoài ra, tự nhiên còn có những điển tích thể hiện lòng từ bi như cắt thịt cho ưng ăn, đâm máu viết kinh, xả thân cho sư sói quỷ đói, dùng để phổ độ chúng sinh.
Dược sư phật muốn nhân từ ái vô tận, Bồ tát nhất định phải mỗi ngày đúng hạn cung cấp trái tim và tâm huyết cho tượng Kim Phật trong địa lao.
Chỉ có dùng trái tim nhân ái thành tín nhất, cùng huyết dịch từ bi lương thiện nhất, mới có thể tiêu diệt ma đầu bị vây khốn trong tượng Kim Phật này!
Mà người chết vì tiêu diệt ma đầu, là cực thiện, cực đẹp, có thể lên tới cõi cực lạc!
Đây là cơ hội một bước lên trời cho phàm nhân!
Cho nên, mỗi ngày đều có tín đồ, vì tiêu diệt ma đầu mà cống hiến một phần sức lực, chủ động đến Tiểu Tu Di Sơn, hiến dâng tính mệnh!
Việc này đã kéo dài vạn vạn năm!
Nghe thì có vẻ rất nhiều nhân mạng, nhưng thực tế, với phạm vi bao phủ của Tiểu Tu Di Sơn, cộng thêm việc phàm nhân như rau hẹ, hết lứa này đến lứa khác, chỉ có tăng chứ không giảm.
Vì thế, từ trước đến nay Tiểu Tu Di Sơn chưa từng xảy ra tình huống thiếu người.
Thậm chí còn có tín đồ không quản ngàn dặm xa xôi, đến dâng mình tiêu diệt ma đầu, đúng là đại thiện vậy!
Nhưng hôm nay, bọn họ lại không biết chuyện gì xảy ra, đến bây giờ mới chỉ có một người, hơn nữa lại còn là một lão nhân!
Việc này khiến các tăng nhân trong địa lao tức giận điên lên.
Đám tín đồ không thành tín này, toàn là hạng vong ân bội nghĩa!
Bất quá, may mắn.
Bọn họ giận chưa được bao lâu thì cửa địa lao đã mở ra!
Lão tăng nhân cười ha ha, trên mặt đầy vẻ cảm động: "Xem kìa, thế gian vẫn còn người từ bi, chúng sinh dù ngu muội, nhưng Phật từ bi, vẫn độ hóa không ít phàm nhân ngu xuẩn."
Trong địa lao, các tăng nhân vung dao phay trong tay, hướng về phía phàm nhân vừa đến hô: "Này, không nghe người ngoài nói sao? Phải ba quỳ chín lạy mà đến, nhớ kỹ, phải có lòng thành kính, nếu không sẽ mất linh đấy!"
"Mẹ kiếp cái đám dân đen, sao không hiểu tiếng người vậy? "
Phàm nhân vừa tới kia, lại có đôi mắt cao ngạo, cả người một bộ đồ đen, mang theo ma khí vô tận bao quanh!
Cô Dương bước vào, liếc qua những thân thể tàn phế gãy lìa trong địa lao, khẽ nhíu mày, buồn nôn khinh bỉ nói: "Đến vực sâu cũng chưa thấy nơi nào buồn nôn như này! Các ngươi tăng nhân quả nhiên là thứ tạp nham trong sinh linh!"
Lông mày của lão tăng nhân lại hơi nhíu lại, tức giận nói: "Cút ra ngoài, ta tước đoạt cơ hội tiêu diệt ma đầu của ngươi!"
"Dám phỉ báng tăng nhân, đồ chết tiệt!"
Cô Dương liếc nhìn đám người, lại không cùng bọn họ có một chút dây dưa nào, tránh cho ô uế mắt mình.
Cô Dương vung tay lên, ngay lập tức, bất kể là những thân thể tàn phế gãy lìa kia, hay là toàn bộ tăng nhân, tất cả đều hóa thành một đám huyết vụ.
Sau một trận gió nhẹ thổi qua, cả địa lao rạng rỡ hẳn lên, tràn đầy hương thơm tươi mới, không còn một chút màu máu tanh.
Lúc này Cô Dương mới giãn lông mày.
Cô Dương nhìn về phía Kim Phật ở giữa sân, khóe miệng nhếch lên cười nhạo, trong mắt toàn là vẻ xem thường: "Mấy Phật Đà này đúng là thông minh thật, sợ nàng chết đói nên dùng tim người máu người để cung cấp cho nàng, cũng không biết như vậy mới lừa gạt được bọn chúng cam tâm tình nguyện đi tìm cái chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận