Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 543: Đường Tăng: Ta khó chịu nha, cái kia Tây Thiên hại ta

Chương 543: Đường Tăng: Ta khó chịu nha, cái kia Tây Thiên hại ta à?
Tôn Ngộ Không cứ thế đứng tại chỗ, rất lâu không nói ra lời. Cái này muốn bỏ trốn? Đường Tam Tạng này không phải mới vừa thề thốt muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh sao? Sao lại biến thành bộ dạng này?
Quan Âm Bồ Tát trong bóng tối vô cùng nóng nảy, hùng hổ, “Lời thề của ngươi đâu? Ngươi không phải thật sự trải qua, có dũng khí vĩnh đọa địa ngục sao?”“Sao hiện tại lại muốn bỏ trốn?”
Cực kỳ khó chịu nha!
Sau đó, Quan Âm Bồ Tát bản năng nhìn về phía Sở Hạo. Sở Hạo nhếch mép cười một tiếng, không nói gì. Quan Âm Bồ Tát mặt đen lại, “Ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ lại bị ngươi uy hiếp, ba ba ngươi dạng này căn bản là không thể thực hiện được, thân là nữ nhi của Quan Âm Bồ Tát, sao có thể vứt bỏ mặt mũi Tây Thiên!”
Hay, lời này nói xong là được! Người đàn ông nào không thích được tiểu tỷ tỷ xinh đẹp gọi ba ba chứ? Sở Hạo cũng không có không thích như thế, chỉ là nàng chủ động như vậy, Sở Hạo cũng không có cách nào cự tuyệt ta. Cũng đâu phải gọi nàng một tiếng ba ba, chủ yếu là để giúp người vui vẻ.
Sở Hạo chậm rãi bước lên phía trước mấy bước, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Đường Tam Tạng.
Đường Tam Tạng kinh hãi, không nghĩ tới Sở Hạo vậy mà lại xuất hiện! Nhớ tới sự giúp đỡ của Sở Hạo đối với mình, còn có phẩm đức cao thượng của Tiên Quân này, Đường Tam Tạng tại chỗ quỳ xuống đất, quỳ bái. Đường Tam Tạng lớn tiếng nói: “Đệ tử Đường Tam Tạng, bái kiến Tiên Quân!”
Tôn Ngộ Không cũng đầy mặt nghiêm túc nhìn Sở Hạo, không biết Sở Hạo đến tột cùng vì sao mà đến.
Sở Hạo mỉm cười, nói với Đường Tam Tạng “Trần Huyền Trang, ngươi đã đáp ứng đi về phía tây, có thể tuyệt đối không được lùi bước.”
Trên mặt Đường Tam Tạng lộ vẻ khổ sở, bỗng nhiên sụp đổ, khóc lên, “Ô ô ô ô ô! Tiên Quân thứ lỗi, Huyền Trang có nỗi khổ khó nói a!”
Những bi thương tích tụ trong lòng Đường Tam Tạng, trong khoảnh khắc này trào ngược thành dòng. Hắn vừa quệt nước mũi vừa quệt nước mắt kể lể: “Chuyến đi này mới ra khỏi quan ải mấy ngày thôi, huynh đệ bần tăng, liền bị yêu quái xé xác như gà!”
“Đoạn đường này núi cao sông xa, bần tăng thực sự rất sợ hãi!”
“Ta không phải muốn lùi bước, ta muốn tu luyện một thời gian, đợi mình mạnh mẽ hơn, đến lúc đó trực tiếp thẳng tiến Tây Thiên, một đường yêu tà, toàn bộ đánh nổ!”
Trong lòng Sở Hạo tràn đầy vẻ cổ quái, Khá lắm, hóa ra Đường Tăng này là sợ chết, nghĩ đến đi đường vòng trở nên mạnh mẽ, đánh xuyên cả Tây Du à? Tiểu tử, lúc nào biến thành bạo lực như thế vậy, rốt cuộc là ai dạy ngươi? À, hình như là ta, vậy không sao.
Sở Hạo nghĩ nghĩ, nói với Đường Tam Tạng “Ngươi không cần sợ hãi, hành trình đi Tây Du, chính là đại công đức, chư phật Tây Thiên sẽ hộ giá cho ngươi.”
Đường Tam Tạng điên cuồng lắc đầu, hùng hổ, “Nếu thực sự có che chở, huynh đệ của ta sao lại biến thành thức ăn cho yêu quái xé xác?”
“Ta lúc đi ra có nhiều người như vậy, vẫn chưa được mấy ngày đã chết chỉ còn mình ta.”
“Ta còn nghi ngờ người là bị mấy La Hán lòng dạ bất chính an bài giết chết!”
“Lời này ta chỉ nói với Tiên Quân, ngươi tuyệt đối đừng nói cho người khác biết nhé, bọn họ bụng dạ nhỏ lắm đó!”
Trong lòng Đường Tam Tạng ôm hận, đã sớm tính cái chết của Lỗ Hòa Thượng lên đầu Tây Thiên.
Quan Âm Bồ Tát trong bóng tối nghe vậy thì mặt đen như than. Đại gia ngươi ơi đại gia ngươi! Hôm đó vì cứu ngươi, nhà ta đều bị người phá hủy, còn bị người ta chở hết vật liệu đi, người nhà ta thì bị bắt đi xây gạch...... Ngươi cho rằng Tây Thiên chúng ta thích làm việc khổ sai lắm sao? Còn không phải cũng vì cái mạng sống lại của ngươi đó sao!
Tây Thiên đã làm nhiều như vậy, Đường Tam Tạng lại cái gì cũng không biết, ngược lại còn nói những người kia đều là do Tây Thiên an bài giết, thật khó chịu! Mặc dù, đúng là thật. Nhưng mà cũng đều là bất đắc dĩ mà thôi.
Sở Hạo nghe Đường Tam Tạng lải nhải oán trách Tây Thiên, luôn cảm thấy có một loại cảm giác cổ quái khó tả, Đường Tam Tạng này, có chút khả năng lĩnh ngộ nha! Sở Hạo thầm nhếch miệng cười xấu xa, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ôn nhu, xoa xoa cái đầu trọc của Đường Tam Tạng, “Đường Tam Tạng, Tây Du vốn dĩ là nghịch thiên mà đi, sinh tử chỉ có thể không màng.”
“Ngươi yên tâm, ta chúc ngươi dù bị nướng cũng không thêm củi, chết chắc chắn sẽ sống lại được, ổn!”
Đường Tam Tạng luôn cảm thấy, Sở Hạo giống như đang chúc phúc cho mình. Nhưng lời chúc phúc này giống như có chút âm gian thì phải? Đường Tam Tạng nước mắt lưng tròng mà nhìn Sở Hạo, “Vì sao đi về phía tây lại phải trải qua nhiều trắc trở như vậy?”
Tôn Ngộ Không ở bên cạnh cười lạnh, “Có một con đường tắt tiễn ngươi về Tây Thiên, có muốn thử một chút không?”
Đường Tam Tạng cảm nhận được sát khí nguy hiểm trên người Tôn Ngộ Không, vội lắc đầu nguầy nguậy, “Không được không được, thử một chút liền tạ thế, cái này bần tăng đoán được.”
“Con Bồ Tát Quan Âm ngu xuẩn kia, dựa vào cái gì lại muốn bần tăng dùng hai chân đo đạc đại địa? Súc sinh, không có chút lòng tốt nào!”
Quan Âm Bồ Tát trong bóng tối tức đến đỏ mặt tía tai. Không có đạo lý a, vì sao Đường Tam Tạng này lại thù ghét Tây Thiên đến vậy? Không phải chỉ là hơi cho Đường Tam Tạng trải qua một chút trắc trở nhỏ thôi sao? Không phải chỉ là giết mấy huynh đệ của hắn, có cần thiết như vậy không? Dựa vào cái gì mà cái ngục thần Sở Hạo kia lại được Đường Tam Tạng tôn kính, còn quỳ bái! Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn đẹp trai, lại còn là nửa cha lớn của Đường Tam Tạng? Thế giới này thật điên cuồng, Quan Âm Bồ Tát cảm thấy thế giới như vậy thật khó chịu.
Sở Hạo thấy Đường Tam Tạng thù hằn như vậy, không khỏi dạy dỗ: “Cẩu vật, sao lại nói tỷ tỷ Quan Âm của ngươi như vậy.”
Dù sao cũng là Quan Âm Bồ Tát vừa mới gọi ba ba, theo bối phận thì cần gì Đường Tam Tạng gọi tỷ tỷ? À không đúng, nên gọi muội muội mới phải.
Đường Tam Tạng ngớ người, ???.
Tôn Ngộ Không càng là không hiểu ra sao.
Tôn Ngộ Không: “Ta lão Tôn bỏ lỡ cái gì rồi? Trong này làm sao còn có màn kịch lớn về luân lý nữa vậy?”
Tôn Ngộ Không là người có kinh nghiệm sống đơn giản, tự nhiên không hiểu được nhiều ý nghĩ kỳ quái như vậy.
Sở Hạo ho nhẹ hai tiếng, “Quên những lời ta vừa nói đi.”
“Đường Tam Tạng! Tôn Ngộ Không!”
Sở Hạo đột nhiên nghiêm túc lên. Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không đều nghiêm túc, làm tư thế rửa tai lắng nghe. Sở Hạo nghiêm giọng nói: “Hành trình đi Tây Du, nhiều tai nạn, nhưng chính là để ma luyện bản tâm, tự lập tự cường, mới có thể cầu được chính đạo!”
“Các ngươi phải kiên định tín niệm đi Tây Thiên thỉnh kinh, bất kể là vì báo thù hay là vì làm màu, các ngươi đều phải đi.”
“Ta sẽ cùng các ngươi, các ngươi cứ việc xông lên!”
Trên người Sở Hạo tỏa ra ánh sáng thần thánh chính đạo, cực kỳ giống những người khuyên nhủ thế nhân hướng tới điều tốt đẹp!
Đường Tam Tạng lệ rơi đầy mặt, cảm kích dập đầu liên tục, “Tam Tạng đã hiểu, ta vừa rồi là vì sợ hãi mà đầu óc mê muội, giờ phút này đã hoàn toàn tỉnh ngộ!”
“Yên tâm, chúng ta bây giờ liền khởi hành, có Tiên Quân che chở, bần tăng không sợ hãi!”
Đường Tam Tạng tràn đầy năng lượng, khí thế bừng bừng. Bồ Tát phù hộ không dùng, Tây Thiên hộ giá hộ tống không dùng, nhưng ngục thần cùng ta kề vai sát cánh, ta có thể đánh nổ tất cả!
Mà Tôn Ngộ Không cũng nghe ra một tầng ý nghĩa khác trong lời của Sở Hạo. Tây Thiên tuy rằng giám sát Tây Du, nhưng Sở Hạo cũng sẽ luôn ở bên cạnh đối đầu. Hơn nữa, Sở Hạo còn hứa hẹn với Tôn Ngộ Không là đi Tây Thiên báo thù, cầu được chính đạo, đây mới chính là điều Tôn Ngộ Không muốn nha!
Tôn Ngộ Không tranh thủ thời gian tỏ thái độ: “Ngươi cứ yên tâm, ta lão Tôn nhất định sẽ hảo hảo đi về phía tây, thề phải đạp nát Linh Sơn, tuyệt không lùi bước!”
Khí thế kia của Tôn Ngộ Không, sát khí kia! Đây không phải là đi Tây Thiên thỉnh kinh, mà là đi Tây Thiên lấy mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận