Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 2231: Ba huynh đệ biểu hiện ra

Chương 2231: Ba huynh đệ biểu diễn
Nhìn thấy Quốc Vương nghe Đường Tăng kể cũng gần xong, ba vị vương tử lập tức xen vào nói:
“Bốn vị cao tăng từ Đại Đường đến Tây Thiên, trên đường đi trảm yêu trừ ma, chắc hẳn pháp lực vô cùng cao cường.” “Hôm nay là ngày vui, mấy vị cao tăng sao không thi triển bản lĩnh, để người dân Ngọc Hoa thành chúng ta xem cho thỏa thích một lần.” “Coi như là góp vui nâng cốc, các vị cao tăng tuyệt đối đừng khiêm tốn từ chối.”
Tâm tư của ba vị vương tử, Quốc Vương Ngọc Hoa thành tự nhiên nhìn ra được, lập tức ha ha cười gật đầu.
“Ừ, các vương nhi nói có lý lắm, thánh tăng sao không thi triển pháp thuật thần thông, để tiểu vương cũng được mở mang tầm mắt a.”
Đối với chuyện này, Đường Tăng vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến vẻ ngang ngược càn rỡ, tác oai tác quái vừa rồi của ba vị vương tử, lập tức trong lòng đã có tính toán.
“Bần tăng không giỏi pháp thuật thần thông, hay là mời mấy đồ đệ của ta biểu diễn cho Quốc Vương xem nha.” Đường Tăng nói rồi nhìn về phía ba người Tôn Ngộ Không.
Lúc này ba người Tôn Ngộ Không đều đã ăn uống no đủ, bọn hắn chẳng thèm nói chuyện với đám quan viên kia, ba người đang nhàm chán đùa giỡn.
Nghe Đường Tăng nói vậy, ba người Tôn Ngộ Không đang rảnh rỗi có chút ngứa ngáy chân tay tự nhiên lập tức đồng ý.
“Tốt nha, choa Lão Tôn đang muốn hoạt động một chút gân cốt nè.” Tôn Ngộ Không chẳng nhường ai, trực tiếp nhảy lên, từ trên ghế ngồi, nhảy thẳng ra ngoài đại điện.
Ngoài đại điện, Tôn Ngộ Không đầu tiên khởi động làm nóng người một chút, múa mấy động tác, sau đó triệu Kim Cô Bổng ra.
Kim Cô Bổng vừa ra, chỉ cần nện xuống đất một cái, liền khiến mặt đất chấn động, tất cả cung điện đều rung lắc mấy lần.
Dọa Quốc Vương, các vương tử cùng quần thần Ngọc Hoa thành tưởng là động đất, định chui xuống gầm bàn.
“Choa Lão Tôn biểu diễn còn chưa bắt đầu nè, đã dọa các ngươi thành thế này rồi.” Tôn Ngộ Không tinh nghịch cười một tiếng, sau đó thi triển bản lĩnh, múa Kim Cô Bổng lên xuống tung bay, từng trận tiếng xé gió như sấm vang.
Khiến Quốc Vương, các vương tử và quần thần Ngọc Hoa thành đều trợn mắt hốc mồm, bọn họ nào đã thấy qua thần thông như vậy bao giờ.
Dưới cái nhìn trợn mắt hốc mồm của những người này, Tôn Ngộ Không ném Kim Cô Bổng sang bên cạnh, Kim Cô Bổng trong nháy mắt biến lớn.
Sau đó rơi mạnh xuống đất, cả mặt đất lại rung lên một cái, trên mặt đất bị Kim Cô Bổng tạo ra một cái hố sâu không thấy đáy, như một miệng giếng lớn.
“Thế nào, biết bản lĩnh của choa Lão Tôn chưa?” Tôn Ngộ Không biểu diễn xong, lại nhảy lên, về lại ghế ngồi, nói với Quốc Vương, các vương tử và quần thần.
Quốc Vương, các vương tử và quần thần kia bị màn biểu diễn này của Tôn Ngộ Không làm cho kinh hãi, nửa ngày chưa hoàn hồn.
“Ai nha, thật là bản lĩnh tốt quá.” “Thật là thần thông lợi hại a.” “Chúng ta xem như được mở mắt rồi!” Sau khi hoàn hồn, Quốc Vương, các vương tử và quần thần Ngọc Hoa thành đều cất lời tán thưởng, khâm phục Tôn Ngộ Không.
Thực ra Tôn Ngộ Không biểu diễn chỉ có mấy động tác mà thôi, nhưng trong mắt bọn họ, lại giống như long trời lở đất, kinh thiên động địa.
“Cái này nhằm nhò gì, xem choa lão Trư múa một chút!” Trư Bát Giới cũng muốn hoạt động một chút, đứng dậy nghênh ngang đi ra ngoài điện.
Chỉ thấy Trư Bát Giới khẽ đưa tay, Cửu Xỉ Đinh Ba lập tức xuất hiện trong tay, sau đó trong miệng hô một tiếng:
“Lớn!” Theo tiếng hô này, thân thể Trư Bát Giới trong nháy mắt biến lớn, chỉ trong chớp mắt, đã to như một ngọn núi nhỏ.
Cửu Xỉ Đinh Ba trong tay cũng theo đó biến lớn, dài đến trăm mét, trông cực kỳ dọa người.
Trư Bát Giới vung mạnh Cửu Xỉ Đinh Ba, tiện tay bổ xuống một cái, một tòa cung điện bên cạnh liền trực tiếp bị đập sập.
Trư Bát Giới lại định vung đinh ba đập tiếp, lúc này, Quốc Vương lo lắng lên tiếng:
“Cao tăng, đừng đập nữa, hoàng cung của chúng ta không chịu nổi ngài hành hạ đâu.”
Trư Bát Giới cười hắc hắc, thực ra hắn cố ý làm vậy, bách tính Ngọc Hoa thành sống trong đau khổ, cả thành rách nát không chịu nổi.
Thế mà vương cung này lại vàng son lộng lẫy, chứng tỏ Quốc Vương này vơ vét của cải vô độ, áp bức bách tính, Trư Bát Giới ra tay đương nhiên không khách khí.
Nghe tiếng la của Quốc Vương Ngọc Hoa thành, Trư Bát Giới trực tiếp đưa tay vào trong đại điện, dùng ngón tay nhấc bổng Quốc Vương Ngọc Hoa thành lên.
Sau đó giơ tay lên cao, để Quốc Vương Ngọc Hoa thành nếm thử cảm giác ở trên không trung vài trăm mét này.
“Ai nha, hù chết quả nhân rồi.” Quốc Vương Ngọc Hoa thành sợ đến sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy.
Nếu không phải Trư Bát Giới lập tức thả Quốc Vương xuống, e là ngài ấy đã sợ đến tè ra quần.
Trư Bát Giới thu hồi thần thông, thân thể biến về kích thước ban đầu, nghênh ngang trở lại đại điện, cười một tiếng với Quốc Vương Ngọc Hoa thành.
“Thần thông của choa lão Trư thế nào hả?” Quốc Vương Ngọc Hoa thành còn chưa kịp hoàn hồn, nhưng cũng lập tức giơ ngón cái lên, hắn không dám không làm vậy.
“Việc này đúng là mở rộng tầm mắt a.” “Bản lĩnh của cao tăng thật là quá lợi hại rồi.” “Cao tăng quả là có phép thuật thần thông mà thần tiên cũng không bằng a.”
Trư Bát Giới nhìn phản ứng của mọi người, tỏ vẻ rất hài lòng, ngồi về chỗ của mình, rồi nói với Sa Tăng:
“Sa sư đệ, ngươi cũng thể hiện vài chiêu đi nha.” Sa Tăng gật đầu, hắn cũng đã nhìn ra, Đường Tăng sở dĩ đồng ý là muốn ba sư huynh đệ bọn họ nhân cơ hội biểu diễn thần thông, thật tốt chấn nhiếp đám hôn quân và cẩu quan của Ngọc Hoa thành này.
Cho nên Sa Tăng cũng không khách khí chút nào, sau khi đi ra ngoài điện, trực tiếp vung tay lên.
Mài nước thiền trượng trong nháy mắt xuất hiện trong tay, sau đó phóng sang bên cạnh, thiền trượng bay về phía một cây cổ thụ to mấy người ôm không xuể.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, cây cổ thụ cực lớn kia liền gãy ngang gốc, cây đổ xuống, lại đập sập thêm một tòa cung điện nữa.
Nhìn một tòa cung điện nữa bị sập, Quốc Vương Ngọc Hoa thành rõ ràng có chút đau lòng, nhưng hắn không dám thể hiện ra mặt.
Bây giờ hắn cũng hơi hối hận vì đã để ba người Tôn Ngộ Không biểu diễn, sau màn biểu diễn của ba người, hoàng cung này sắp bị phá hủy đến nơi rồi.
Sa Tăng tiếp tục múa thiền trượng, theo đó từng luồng năng lượng bay ra, lập tức bốn phía tường đổ nhà sập, bừa bộn một mảnh.
“Được rồi, cao tăng thần thông phép thuật phi phàm, nhưng ở đây thực sự không thi triển được, mời ngài thu lại thần thông nha.” Quốc Vương Ngọc Hoa thành không thể không lên tiếng ngăn cản, nếu không hoàng cung của hắn e là phải xây lại mất.
“Thôi được.” Sa Tăng thu hồi binh khí, nói với vẻ chưa thỏa mãn.
Đợi Sa Tăng ngồi xuống lại, Đường Tăng mới cười hỏi Quốc Vương đang đau lòng không thôi:
“Bệ hạ, bản lĩnh của mấy đồ nhi này của bần tăng cũng được chứ ạ?” “Quá lợi hại rồi, không hổ là Đại Đường cao tăng, thật là pháp lực vô biên a, tiểu vương thật sự được mở mắt rồi.” Quốc Vương tuy đau lòng nhưng không dám nói ra, lại phải khen ngợi nịnh nọt Đường Tăng và Tôn Ngộ Không bọn họ một phen.
Quốc Vương thầm nghĩ, may mà không để Đường Tăng ra tay biểu diễn, nếu không hoàng cung này của hắn e là chỉ còn lại một đống gạch vụn rồi.
“Thần thông như vậy, chúng thần thật sự được mở rộng tầm mắt.” “Cao tăng Đại Đường, thật là thần thông phi phàm.” “Thần thông này có thể so với thần tiên Phật Tổ nha.” Quần thần cũng lập tức phụ họa theo Quốc Vương, màn biểu diễn của ba người Tôn Ngộ Không đã làm chấn kinh cả triều đình Ngọc Hoa thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận