Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 763: ta đều muốn bị tịch thu tài sản và giết cả nhà, ngươi nói ta phách lối

Chương 763: Ta đều sắp bị tịch thu tài sản và g·iế·t cả nhà rồi, ngươi bảo ta p·h·ách lối?
Như Lai phật tổ mặc dù cũng rất đau lòng, nhưng dù sao chuyện này không phải đ·á·nh vào Tây t·h·i·ê·n Linh Sơn, nên cũng không khiến Như Lai phật tổ quá đau lòng.
Có lẽ là do có chút c·hết lặng. Cũng có thể là vì những tổn thất ở đây đều không liên quan đến mình, nên Như Lai phật tổ mới thấy nhẹ nhõm như vậy.
Dù sao cái nồi này ta không phải cõng, cảm ơn nhé.
Thế là tâm tình của Như Lai phật tổ n·g·ư·ợ·c lại trở nên thoải mái hơn.
Còn Đế Thính thì không thể nào chấp nhận được nữa rồi!
Cái Ngũ Trọc Ác Thế này vốn là nhà của mình, bây giờ lại bị người diệt g·iết mất hai vị sứ giả cấp bậc đại năng, năm vị nửa bước Chuẩn Thánh, hơn mười Đại La Kim Tiên và hơn 2 triệu cường giả Thiên Tiên, tổn thất lớn đến như vậy, làm sao Đế Thính có thể chấp nhận được?!
Nhất là khi nhìn thấy đám người chấp p·h·áp đại điện kia nằm trên mặt đất, vừa ngắm trời vừa cười nói, cứ như đang đi du lịch vậy.
Đám người chấp p·h·áp đại điện nhẹ nhõm bao nhiêu thì Đế Thính lại càng th·ố·n·g khổ bấy nhiêu!
Trong cơn tức giận, Đế Thính cũng không thể nhịn được nữa,
"Lẽ nào lại như vậy? Mối t·h·ù này không báo, ta Đế Thính làm sao còn xứng danh sứ giả?!"
"Diễm Ma sứ giả, Trì Bảo Đồng t·ử, cùng ta bảo vệ uy nghiêm của Ngũ Trọc Ác Thế!"
Đế Thính cuối cùng không chịu n·ổi nữa, nộ hỏa trong l·ồ·ng n·g·ự·c cuồn cuộn trào dâng, rốt cuộc bộc phát như núi lửa.
Diễm Ma sứ giả và Trì Bảo Đồng t·ử cũng cực kỳ c·u·ồ·n·g nộ.
Tính ra thì số sứ giả c·h·ết dưới tay Sở Hạo đã là bốn người!
Sáu đại sứ giả, Sở Hạo đã làm t·h·ị·t mất bốn, chuyện này quá nh·ụ·c nhã!
Thực lực của Diễm Ma sứ giả mạnh hơn hai sứ giả đã c·h·ết kia rất nhiều, không phải chỉ gấp đôi gấp hai lần đơn thuần.
Diễm Ma sứ giả toàn thân b·ốc l·ử·a nộ diễm vô tận, nhìn chằm chằm vào Sở Hạo, trong mắt tràn ngập sự đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g,
"A a!! Ngục thần Sở Hạo, ngươi g·iế·t bốn huynh đệ tỷ muội của ta, ta muốn ngươi phải c·h·ết!!!"
Trì Bảo Đồng t·ử mặt mũi dữ tợn, như lệ quỷ hung ác,
"Hôm nay cho dù Thánh Nhân tới, cũng không cứu được ngươi, ta nói!"
Đế Thính n·ổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành cự thú vạn trượng, làm rung chuyển cả không gian vô tận.
Cái uy nghiêm kia, thực lực hiển nhiên không thể so sánh với hai sứ giả đã c·h·ết là Đại Lực sứ giả và Đại Từ Thiên Nữ.
Còn Diễm Ma sứ giả hóa thành ngọn lửa màu xanh lam, cả người như c·h·ó dại hung hăng, sát khí ngút trời khiến người r·u·n sợ.
Trì Bảo Đồng t·ử lấy ra một cái bình sứ, không rõ chất liệu gì, chỉ thấy bên trong bình phảng phất có tiếng thét của vô số lệ quỷ.
Rõ ràng, để diệt s·á·t Sở Hạo, Trì Bảo Đồng t·ử đã tung ra thứ s·á·t khí không ai dám nhìn.
Giờ phút này, Đế Thính dẫn theo Diễm Ma sứ giả và Trì Bảo Đồng t·ử mang theo sát khí ngút trời lao về phía Sở Hạo, dáng vẻ cực kỳ đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
Đây là ba siêu cấp đại năng, không phải loại Chuẩn Thánh nhất chuyển như Đại Từ Thiên Nữ và Đại Lực sứ giả có thể so sánh.
Bọn họ ra tay, Sở Hạo chắc chắn không thể t·r·ố·n thoát.
Nhưng mà, Sở Hạo căn bản không cần t·r·ố·n.
Sở Hạo lười biếng ngồi dưới đất cùng Na Tra và những người khác, Sở Hạo suýt nữa còn định dựng bếp nướng ở ngay tại chỗ.
Lúc này, trên mặt mọi người trong chấp p·h·áp đại điện gần như đã viết ra mấy chữ: “Đến đây đi, đ·á·nh ta đi, cứ nhắm thẳng mặt mà đ·á·nh, phải h·u·n·g· ·á·c vào!”
p·h·ách lối, thật là p·h·ách lối như vậy đấy!
Rõ ràng, đám người chấp p·h·áp đại điện đang bày ra bộ dạng này là muốn khiến Đế Thính tức đến mức phát bệnh mà chết.
Đế Thính tức giận đến nghiến răng, n·ổi giận gầm lên một tiếng,
“Nghiệt súc, hôm nay không g·iế·t ngươi, ta Đế Thính về sau còn mặt mũi nào mà đi lại trên đời?! Chịu c·h·ế·t đi!”
Cự thú vạn trượng Đế Thính đưa móng vuốt ra, đầu móng vuốt sắc nhọn như muốn xé rách hư không, cắt đứt từng tấc không gian.
Nếu trúng đòn này, đừng nói Sở Hạo, cho dù là một Chuẩn Thánh lâu năm khác ở đây, cũng sẽ tan thành mây khói.
Nhưng đúng lúc này, giữa t·h·i·ê·n địa đồng thời vang lên hai tiếng hừ lạnh,
"Hừ!"
"Hừ!"
Tử Kim Long Hoàng và Thông Thiên Giáo Chủ thậm chí không định ra tay ngăn cản, chỉ hừ lạnh tại chỗ.
Nhưng chính hai tiếng hừ lạnh này, trong nháy mắt đã khiến Đế Thính đang hung hăng hừng hực khí thế bỗng đông cứng như một tảng đá, toàn thân cứng đờ.
Đế Thính đã thế, Diễm Ma sứ giả và Trì Bảo Đồng t·ử thì càng không cần phải nói.
Hai người hoàn toàn đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích, thậm chí mồ hôi còn lấm tấm rơi xuống trên thái dương.
Đó là nỗi sợ hãi rót vào trong linh hồn!
Một vị là Thông Thiên Giáo Chủ, Thánh Nhân thân thể, cường giả vô thượng!
Một vị khác là hoàng giả Long tộc, Chí Tôn Hồng Hoang, chí cường Tam Giới!
Uy áp của họ, đừng nói là Đế Thính, ngay cả Như Lai phật tổ cũng phải r·u·n rẩy.
Thậm chí, ngay cả A Di Đà Phật cũng từng bị Tử Kim Long Hoàng quất bay, thì làm sao Đế Thính có thể chống cự được uy áp của Thông Thiên Giáo Chủ và Tử Kim Long Hoàng?
Giọng nói của Thông Thiên Giáo Chủ trầm thấp, mang theo chút k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g,
"Vừa rồi, là ai nói Thánh Nhân cũng không ngăn được các ngươi?"
Tử Kim Long Hoàng cười lạnh một tiếng,
"Đế Thính? Bây giờ ta nói ngươi không g·iế·t được Sở Hạo, ngươi muốn thế nào? Có còn muốn đi lại trên đời nữa không?"
Trong nháy mắt, Đế Thính cùng hai sứ giả còn lại đều kinh hãi vô cùng.
Hết giận rồi thì ba người chỉ còn lòng đầy sợ hãi!
Lúc này, họ mới hiểu rõ, đừng nói là họ, ngay cả Địa Tạng Vương Bồ Tát bản tôn đến đây, thì trước mặt Thông Thiên Giáo Chủ và Tử Kim Long Hoàng cũng chỉ là đàn em.
Vừa rồi nóng giận xốc lên đầu, lại nhất thời không coi Thánh Nhân ra gì, tiêu rồi....
Sở Hạo và những chấp p·h·áp giả trong chấp p·h·áp đại điện vẫn thản nhiên nhàn nhã, Sở Hạo còn quay sang Đế Thính cười nói,
"Ồ, không đ·á·nh c·h·ế·t ta à, vậy giờ phải làm sao?"
"À đúng rồi, đây là diễn tập thực chiến, chúng ta là được A Di Đà Phật mời tới, chúng ta hữu nghị đến huấn luyện cùng các ngươi."
"Vậy mà các ngươi không biết cảm ơn, còn quay ra nổi giận, còn muốn g·iế·t chúng ta?! Dưới gầm trời này, làm gì có chuyện p·h·ách lối quá đáng như vậy chứ!"
"Ta đề nghị các ngươi xem xét lại đề nghị của Hắc Hùng Tinh và chồn vàng vừa rồi đi, bồi thường, xin lỗi, đưa chúng ta ra ngoài ngàn dặm."
Đế Thính tức đến suýt chút nữa nổ tung tại chỗ,
Ngọa tào, g·iế·t hơn 2 triệu sinh m·ạ·n·g ở Ngũ Trọc Ác Thế của ta, còn cả hai vị sứ giả đại năng kia, năm vị nửa bước Chuẩn Thánh,
Còn ngươi thì chỉ tổn thất chưa đến 200.000, hơn nữa đều là mấy tên tu vi không cao,
Vậy mà dám bảo ta bồi thường?!
Đế Thính tức đến c·h·ết l·ịm, chỉ vào Sở Hạo n·ổi giận mắng: "Vô sỉ, sao lại có kẻ p·h·ách lối vô sỉ như ngươi?!"
Sở Hạo khẽ nhướng mày,
"Xem ra ngươi vẫn chưa nhận ra thực tế."
"Giáo chủ, Long Hoàng, Đế Thính có vẻ không phục, hắn xem thường việc Chư Thánh ký kết, e là Ngũ Trọc Ác Thế tính toán muốn cải t·h·i·ê·n hoán địa đấy."
Đế Thính tức giận đến dậm chân,
Ta không có, ta không có mà!
Sao ngươi lại có thể trắng trợn nói dối thế!
Thông Thiên Giáo Chủ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đế Thính,
"Ta đã nhìn ra rồi, Đế Thính, ngươi đúng là p·h·ách lối thật!"
Đế Thính suýt nữa tức ngất đi.
Ta đã sắp bị tịch thu tài sản và g·iết cả nhà đến nơi, mà ngươi còn bảo ta p·h·ách lối?
Hay là tại lúc nhà ta bị tịch thu, bị diệt môn ta đã không mời bọn họ vào uống trà nên m·ấ·t phép tắc?
Hay là tại lúc hai sứ giả đại năng của ta bị người khác hố ch·ết mà ta đã quên nói cảm ơn?
Nhưng rõ ràng là không thể tranh cãi với Thông Thiên Giáo Chủ.
Lúc này, Đế Thính chỉ có thể đặt hy vọng vào A Di Đà Phật, dù sao thì Ngũ Trọc Ác Thế cũng là một phần của Tây Thiên,
Lẽ nào A Di Đà Phật lại có thể bán đứng họ được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận