Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1014 ta, Đường Vương, thả bọn họ đi qua, hiểu?

Chương 1014 ta, Đường Vương, thả bọn họ đi qua, hiểu? Quốc vương Bảo Tượng Quốc còn suýt chút nữa quỳ xuống trước Đường Tam Tạng, hắn thật sự không ngờ ngự đệ của Đại Đường lại là một hòa thượng trọc đầu giống yêu ma như vậy! Ngươi mà không nói hắn là Đường Tam Tạng, ta còn tưởng hắn là yêu quái đấy chứ! Cũng phải trách Đường Tam Tạng đã đắc tội quá nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến vị quốc vương kia hết hồn. Đường Tam Tạng chắp tay trước ngực nói: “Tiểu tăng là thích tử của Đường triều, vâng theo sắc chỉ của thiên tử, tiến về phương tây thỉnh kinh. Nay có Văn Điệp, đến nước của bệ hạ, theo lẽ thường phải đổi nhau. Bởi vậy mới không biết phải làm sao, kinh động đến Long Nhan.” Quốc vương một mặt mờ mịt, tiểu tăng? Cao hơn ba mét mà gọi là tiểu tăng? Trong nháy mắt, quốc vương đã hiểu ra, vội nói: “Tiểu nhân hiểu rồi! Đã có Văn Điệp của thiên tử Đại Đường, xin mời xem, lập tức sẽ an bài cho ngài!” Đường Tam Tạng: “……” Một vị quốc vương, từ xưng tiểu vương, đến tại hạ, rồi đến tiểu nhân, vị quốc vương này đúng là lễ phép thật đấy, quả nhiên là kiên định thực hiện cái gọi là chúng sinh bình đẳng a. Tam Tạng đưa Văn Điệp tới, quốc vương Bảo Tượng Quốc cung kính hai tay nâng lên, rồi mở ra đặt trên ngự án. Vừa liếc nhìn, ông ta đã nhíu mày, thấy được dòng chữ trên Điệp Vân: Nam Thiệm Bộ Châu Đại Đường Quốc phụng thiên thừa vận Đường thiên tử Điệp đi: chiếu theo trẫm dùng đức cai trị……Ý chính là: ta, Đường Vương, cho phép bọn họ đi qua, hiểu chứ? Quốc vương Bảo Tượng Quốc vô cùng hiểu chuyện, cung kính khép lại Văn Điệp, còn lễ phép cúi đầu ba bái đối với Văn Điệp: “Mệnh lệnh của bệ hạ, tiểu nhân không dám không theo!” “Có ai không, đóng dấu lên Văn Điệp của Tam Tạng pháp sư!” Lập tức có người phóng ngựa chạy ra, lấy ngọc tỷ của nước mình, kí tên vào đưa cho Tam Tạng. Toàn bộ quá trình nhanh đến mức khó tin. Đường Tam Tạng cũng là lần đầu tiên đổi Văn Điệp, lại không ngờ mọi việc lại dễ dàng thuận lợi như thế, trong lòng có chút thở dài. Tam Tạng cảm tạ xong, cất Văn Điệp, đang muốn nói về chuyện của Bách Hoa Tu thì đúng lúc này, bỗng nhiên có tướng sĩ từ bên ngoài chạy vào, trên mặt lộ rõ vẻ khẩn trương, “Bẩm bệ hạ, kết quả điều tra của Quang Minh Thiền Viện đã có rồi! Chân dung hung thủ đã xuất hiện!” Quốc vương Bảo Tượng Quốc lập tức trợn to mắt, “Mau đưa lên! Ta muốn xem rốt cuộc là ai dám làm càn ở Bảo Tượng Quốc ta!” Binh sĩ nhanh chóng đưa chân dung cho quốc vương Bảo Tượng Quốc. Không hiểu sao, binh sĩ cứ cảm thấy ba cái tên yêu quái khổng lồ bên cạnh quốc vương, hình như có chút quen mắt thì phải? Trư Bát Giới còn hướng binh sĩ phẩy phẩy tay, cười trông rất hiền lành. Mặc dù tướng mạo ba thầy trò Đường Tam Tạng trông rất đáng sợ, cũng nhìn rất quen mắt, nhưng binh sĩ không để ý đến Trư Bát Giới, làm gì có chuyện gì quan trọng hơn báo cáo kết quả điều tra của Quang Minh Thiền Viện cho quốc vương chứ? Quốc vương nhận lấy bức tranh, tên binh sĩ báo tin ở bên cạnh giải thích: “Chính là ngày hôm qua, có ba con yêu quái cao lớn, một con như người, cao hơn một trượng, bắp thịt rắn chắc, lại là một tên ác ôn đầu trọc; một con như heo, mồm dài răng nanh, tai thì như quạt mo, thân to bụng lớn, đi lại sinh phong; con thứ ba thì cao trượng hai, miệng như chậu máu, mắt lé, răng như đinh nhọn……” “Đúng là hình dáng của ba yêu quái trong bức vẽ kia.” Quốc vương Bảo Tượng Quốc nhìn dung mạo vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ trong bức vẽ, tư duy có trong nháy mắt như bị đoản mạch, cứng ngắc lại. Ba yêu quái này, hình như có chút quen a! Hình như, đã gặp ở đâu rồi thì phải? Quốc vương Bảo Tượng Quốc luôn cảm thấy trong cơ thể có một luồng dục vọng cầu sinh, đang cố ngăn không cho bản thân nhớ ra chân tướng, tựa hồ hễ nhớ ra chân tướng thì sẽ gặp đại họa vậy. Sao lại như thế này được chứ? Tên binh sĩ báo tin tiếp tục giới thiệu: “Ba yêu ma kia xông vào Quang Minh Thiền Viện, nghe nói là muốn vào bái phật.” “Nhưng có vẻ là do Quang Minh Thiền Viện ép bọn chúng mua Cao Hương, ba yêu ma liền ra tay đánh nhau, cảnh tượng vô cùng đẫm máu!” “Cuối cùng, một tên khổng lồ đầu trọc nhấc pho tượng Kim Phật của Quang Minh Thiền Viện lên, nhảy lên không trung, rồi hung hăng đập xuống!” “Sau đó, toàn bộ Quang Minh Thiền Viện liền biến thành phế tích, không một ai sống sót.” Quốc vương Bảo Tượng Quốc liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng, “Vậy mà lại tàn sát hết người trên dưới Quang Minh Thiền Viện, ba tên yêu quái này, đáng sợ quá!” Trư Bát Giới ở bên cạnh cười hề hề, cũng bắt chước giọng nói: “Đúng vậy a, đáng sợ quá!” Sa Ngộ Tịnh: “Đáng sợ quá đi!” Quốc vương Bảo Tượng Quốc chỉ cảm thấy ba thầy trò Đường Tam Tạng có chút đáng thương, nhất thời tâm tư xao động. Ấy, ba hòa thượng này vừa khéo lại là Thánh Tăng từ Đại Đường tới, xem ra thực lực nhất định rất cao, không cần phải hỏi, chắc chắn là có thể đánh bại ba con yêu quái đã tiêu diệt Quang Minh Thiền Viện kia. Vừa vặn ba người vừa khéo đối đầu, đúng là trùng hợp mà! Quốc vương Bảo Tượng Quốc vội vàng nói với binh sĩ: “Tìm xem ba con yêu quái kia đi đâu chưa? Vừa khéo có ba vị Thánh Tăng từ Đại Đường đến đây, chắc chắn là có thể đánh bại chúng!” Trư Bát Giới lại cười ha hả, mẹ ơi, tự đánh mình thì có mà. Ông vua này cũng thú vị đấy, xem ra không giống đang giả ngốc, chắc là nhất thời hồ đồ thôi. Trư Bát Giới cũng hùa theo: “Đúng đấy, nhất định sẽ đánh bại chúng! Tìm được chưa?” Sa Ngộ Tịnh: “Đúng a, tìm được chưa?” Đường Tam Tạng làm sư phụ thì ngược lại tương đối trang trọng, không nói gì. Nói sao nhỉ, có lẽ là đang thương hại đấy, đáng thương cho quốc vương Bảo Tượng Quốc, còn trẻ tuổi sao lại đã hồ đồ rồi chứ? Binh sĩ báo tin nói thẳng: “Nghe nói ba yêu quái kia đã bị người ta mang đi rồi, cuối cùng là hướng vào trong hoàng cung.” “À, có người nói trong đó có một tên hòa thượng, tự xưng là ba cái xác phàm pháp sư, chính hắn là người đã san bằng Quang Minh Thiền Viện.” “Tên kia cao hơn một trượng, bộ dạng giống người bình thường, lại là một pháp sư đầu trọc, bắp thịt cuồn cuộn, hẳn là rất dễ tìm.” Quốc vương Bảo Tượng Quốc nhìn chằm chằm bức chân dung, nhíu mày, có chút suy tư. Ngẩng đầu lên, liếc nhìn ba người Đường Tam Tạng bên cạnh, Trư Bát Giới còn lo lắng hỏi: “Yêu quái loại đó mà cũng vào hoàng cung được, rốt cuộc là do nhân tính vặn vẹo hay đạo đức suy đồi! Ba người kia tìm được chưa?” Quốc vương Bảo Tượng Quốc nhìn Trư Bát Giới, sờ sờ bộ râu, cúi đầu xuống, rồi lại nhìn vào chân dung, gật gật đầu: “Mồm dài răng nanh, tai thì như quạt mo, thân to bụng lớn……Tê, đúng là có hương vị quen thuộc.” Sau đó lại lật xem một tờ chân dung, rồi ngẩng đầu lên nhìn Sa Ngộ Tịnh, thầm nhủ: “Cao trượng hai, hai cánh tay rộng ba thước, sắc mặt xanh lét, miệng như chậu máu, ánh mắt lé……Tê, không thể nói là có chút giống thôi, cái này đơn giản là giống như đúc luôn ấy chứ.” Quốc vương lại cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, nhìn vẻ mặt tràn đầy thương cảm, giống như đang thương hại người thiểu năng trí tuệ của Đường Tam Tạng, quốc vương rốt cuộc xác nhận hết lượt, ừm, đúng là bọn ta! Quốc vương Bảo Tượng Quốc bỗng nhiên phù một tiếng quỳ xuống, cạch cạch cạch dập đầu, cầu xin tha thứ: “Thánh Tăng tha mạng, Quang Minh Thiền Viện đáng bị trừng phạt, đáng chết, tiểu nhân thật không dám có chút bất kính với các vị lão gia Đại Đường a!” “Thực ra thì Quang Minh Thiền Viện có Tây Thiên che chở, còn có thể mời Phật Đà Thần Tướng hỗ trợ, tiểu nhân cũng chỉ là bị ép làm đồng lõa thôi!” Lúc này Trư Bát Giới mới không nhịn được cười phá lên, cười đến nước mắt cũng sắp trào ra, “Từng nghe qua câu chuyện cưỡi lừa tìm lừa, không ngờ lại có thật! Ha ha ha ha! Cười đến sắp mất đầu rồi!” Sa Ngộ Tịnh: “Nhị sư huynh, ngươi là heo mà, ngươi không phải con lừa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận