Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1649 nóng vội dò xét sương trắng, khắp nơi gặp rừng rậm

Chương 1649 nóng vội thăm dò sương trắng, khắp nơi gặp rừng rậm.
Kim Quang Tự các hòa thượng cũng không ngờ lại tệ như vậy, trời mới biết Đường Tam Tạng này đến tột cùng là làm sao vậy, sao mỗi ngày một biến thái như vậy, chỉ nghĩ đến đánh nhau! Chúng tăng trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, cái này không giống với những gì Quan Âm Bồ Tát đã nói! Nàng không phải nói Đường Tam Tạng dù thế nào cũng sẽ cố kỵ cảm thụ của Tây Thiên, ngoan ngoãn hỗ trợ sao?
Kỳ thật, ở điểm này, Quan Âm Bồ Tát cũng có chút tính toán nhỏ. Ừm, giờ phút này Quan Âm Bồ Tát tay cầm lưới đánh cá màu đen, trắng...... đủ các loại hình dạng, đang buồn rầu lát nữa sẽ dùng cái nào. Về phần tại sao nàng biết mình cần dùng đến...... Rất đơn giản, hiện tại chúng tăng mặt mày tái mét không tài nào bắt cóc được Đường Tam Tạng lên thuyền, vậy chẳng phải Quan Âm Bồ Tát nàng phải đích thân ra mặt? Vậy cơ hội không phải tới rồi sao......
Đương nhiên, Quan Âm Bồ Tát cũng không muốn, dù sao ai lại muốn hạ mình đi cầu người đâu? Hơn nữa còn là đi cầu cái người có nhan sắc thứ nhất tam giới! Không vui, cực kỳ không vui!
"Sở Hạo, ngươi lại đây cho ta!"
Sở Hạo bên tai nghe thấy giọng Quan Âm Bồ Tát tràn ngập phẫn nộ nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ. Sở Hạo vốn đang xem tranh chấp trên trận, trong lòng còn cảm thấy rất buồn cười, nhưng Sở Hạo cũng biết rất nhanh Đường Tam Tạng sẽ dựa theo kế hoạch đã định từ trước tiếp tục tìm hiểu tình hình. Nhưng lại không biết lúc này Quan Âm Bồ Tát tìm mình để làm gì.
Sở Hạo cũng không sợ, đi thẳng đến bên cạnh Quan Âm Bồ Tát đang ẩn thân trong bóng tối, "Có chuyện gì?"
Quan Âm Bồ Tát giận dữ, chỉ vào Sở Hạo phẫn nộ quát: "Sở Hạo, ngươi đồ tra nam, không giữ lời hứa, bội bạc vô tình!"
Sở Hạo mơ hồ, "Ta sao lại thành tra nam?"
Quan Âm Bồ Tát lạnh mặt, "Hừ, vừa rồi ngươi xem rõ hết cả rồi, còn nói phải giúp, hứa hẹn sẽ tiếp tục lên đường, nhưng giờ thì hay rồi, thấy Đường Tam Tạng mắc kẹt ở đây, ngươi lại không ra tay, có phải ngươi cố ý không?"
Sở Hạo ngẩn người, chỉ vào Đường Tam Tạng nói: "Nói lý đi, Đường Tam Tạng hắn rất nhanh sẽ......"
Quan Âm Bồ Tát lại lập tức bịt miệng Sở Hạo, lạnh lùng nói: "Ta xem như đã nhìn thấu cái tâm tư ti tiện bẩn thỉu của ngươi, chẳng phải là ngươi nhìn chưa đủ sao? Được, ta cho ngươi nhìn cho đã!"
Sau đó, Quan Âm Bồ Tát tại chỗ lấy ra lưới đánh cá màu đen, trắng, ren...... Các loại đồ kỳ quái, toàn là những thứ trẻ con nhìn vào cũng không hiểu.
Sở Hạo cũng thật thà, cũng không hiểu, vẻ mặt mờ mịt nói: "Sao lần này lại còn thêm một lớp? Ngươi muốn làm gì?"
Quan Âm Bồ Tát sắc mặt tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, còn muốn...... nhưng nếu là vì Tây, Tây Du, ta hi sinh một chút cũng chẳng sao......"
Sở Hạo đột nhiên hoàn hồn, vẻ mặt cổ quái nhìn Quan Âm Bồ Tát, "Tiểu muội muội, ngươi không hợp lý à!"
Quan Âm Bồ Tát nghiến răng nghiến lợi, như là bị một sự sỉ nhục lớn lao, "Rốt cuộc ngươi có xem hay không, cho ta một câu chắc chắn!"
Sở Hạo nhíu mày, "Xem thì xem, ai sợ ai!"
Sau đó......
Nóng vội thăm dò sương trắng, khắp nơi gặp rừng rậm. Mừng đến đường mòn nhập, sao có thể không ân cần? Bài thơ du ngoạn này, Đan Đạo Sở Hạo đang du lãm sơn hà trong quốc gia này, giữa sương trắng tràn ngập núi rừng, tìm thấy đường mòn, vì cầu cảnh đẹp, nên vùi đầu vào thăm hỏi với sự ân cần. Cũng không có ý nghĩ nào khác, chớ nên suy nghĩ quá nhiều.
Lại nói bên Sở Hạo vừa làm xong, kéo kéo quần áo, cùng với Quan Âm Bồ Tát đang chịu uất ức tủi thân trở lại phía trên chùa miếu. Sắc mặt Quan Âm Bồ Tát tái xanh bi thiết, như là còn dư vị...... Căm hận loại cảm giác vừa rồi, nhưng Quan Âm Bồ Tát có một ưu điểm lớn nhất, đó là đặt đại cục lên hàng đầu.
Quan Âm Bồ Tát chỉ vào Đường Tam Tạng ở dưới trận, lạnh mặt nói với Sở Hạo: "Âm hiểm, hèn hạ, giảo hoạt Ngục thần Sở Hạo, ngươi đã đạt được mục đích rồi, hiện tại nên thực hiện lời hứa, nhanh đi an bài cho bọn hắn! Chuyến đi Tây Du lần này phải thuận lợi, dù sao, quốc gia này ở ngay dưới chân Tây Thiên, một trong số ít những đại quốc, nếu các ngươi có thể bình định và lập lại trật tự, công đức sẽ như núi biển!"
Sở Hạo sờ mũi, vẻ mặt toàn là cổ quái, lại nói, rốt cuộc là ta đạt được mục đích hay là Quan Âm Bồ Tát đạt được mục đích vậy? Mặt khác, thật ra mình đã sớm phân phó Đường Tam Tạng và những người khác rồi, bọn họ chắc chắn sẽ làm theo thôi, chẳng qua bây giờ vẫn đang cố tình ép buộc mà thôi. Ừm, chuyện loại này, quả nhiên vẫn là nên nói rõ ràng thì tốt hơn.
Sở Hạo cũng không che giấu, nói: "Ta thấy, ta hẳn là sẽ không nói."
Quan Âm Bồ Tát nghe vậy, biểu hiện trên mặt thay đổi trong nháy mắt, kinh ngạc, nhục nhã, nóng nảy...... và còn, không biết có phải Sở Hạo nhìn lầm hay không, sao giống như thấy một tia kinh hỉ? Hả? Là ta có vấn đề?
Sắc mặt Quan Âm Bồ Tát âm trầm, "Ngục thần Sở Hạo, ngươi đừng quá đáng, ta đã chịu đựng đủ mọi sự nhục nhã ngươi gây ra rồi, có phải ngươi cố ý muốn để ta trả giá nhiều hơn nữa không!? Có phải ngươi còn muốn tròng dây thừng vào cổ ta không? Còn muốn cầm roi quất ta? Cầm nến nhỏ đốt ta?! Ta khuyên ngươi đừng có quá phách lối!"
Sở Hạo: "???"
Khoan đã, ta luôn cảm thấy có gì đó sai sai. Sao Quan Âm Bồ Tát lại có thể thuận miệng nói ra những lời này một cách tự nhiên như vậy? Cứ như thể đã sớm không đợi được nữa rồi?! Chắc chắn là ta nhìn lầm.
Sở Hạo thật sự muốn giải thích, thì giờ phút này, ở dưới trận đã xảy ra biến hóa. Sau khi Đường Tam Tạng cho mỗi hòa thượng ở đây một quyền, tiếng kêu than dậy đất trời, tuy rằng không có ai bị thương đến tính mạng, nhưng cũng sắp bị đánh thành heo rồi.
Đường Tam Tạng đến đây suốt chặng đường đã nhẫn nhịn đến mức gần chết rồi, nhất là lúc trước khi Sở Hạo bị Tây Thiên đơn độc điều đi, suýt chút nữa mất mạng ở đáy đầm sóng biếc, lúc đó Đường Tam Tạng vô cùng lo lắng trong lòng, không thể diễn tả thành lời.
Khác với những đồ đệ khác có cảm xúc cảm kích hoặc tình hữu nghị, Đường Tam Tạng dành cho Sở Hạo một sự tín ngưỡng! Đường Tam Tạng từ tận đáy lòng tán thành phật pháp tiên tiến lấy con người làm gốc của Sở Hạo, nhất là chân ngôn không thể nói đó, càng làm cho Đường Tam Tạng tu được bản tính, đều là khai sáng. Cho nên, khi Sở Hạo gặp chuyện, đối với Đường Tam Tạng mà nói, quả thực là trời long đất lở! Đường Tam Tạng tựa như con thuyền nhỏ đang phiêu dạt trên biển rộng trong đêm tối, mà Sở Hạo chính là ngọn hải đăng kia, chỉ cần hải đăng có một khắc ảm đạm, con đường tu hành của Đường Tam Tạng cũng sẽ vụt tắt. May mắn thay, Sở Hạo còn sống trở về.
Tuy vậy, Đường Tam Tạng lại đang kìm nén một bụng tức giận, không biết phải trút giận như thế nào, vừa hay đến quốc gia này liền cho lũ ngốc này một trận đánh nhừ tử. Sau khi giáo huấn xong, Đường Tam Tạng cũng thấy gân cốt được thả lỏng, trên mặt cũng thêm vài phần tươi cười rạng rỡ, "Được rồi, ta đã giảng xong phật pháp cho mọi người rồi, hiện tại bọn này nhãi ranh, phái người dẫn đường cho ta, đi tìm quốc vương đi."
Đám tăng nhân đang nằm trên mặt đất kêu rên hoài nghi mình nghe lầm, ai nấy đều xoa xoa mặt mình...... Đau muốn chết! Không phải đang nằm mơ chứ? Đường Tam Tạng vừa rồi như một tên điên muốn đánh chết bọn họ, vậy mà sau khi đánh xong đột nhiên lại nói muốn giúp bọn họ? Vậy là, Đường Tam Tạng bị điên à? Không rảnh để nghĩ nhiều, vị lão tăng nhân vội vàng hô: "Ta đến dẫn đường! Xin Thánh Tăng cùng chư vị đồng hành với ta!"
Lại nói, khi thấy Đường Tam Tạng đột ngột đồng ý, Quan Âm Bồ Tát đang ẩn mình trong bóng tối liền biến sắc mặt. Phí công rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận