Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 522: thân là Phật Tổ, gào khóc kêu to, còn thể thống gì?

Chương 522: Thân là Phật Tổ, gào khóc kêu la, còn ra thể thống gì? Ngọc Đế cũng không hiểu Sở Hạo sao đột nhiên trở nên khẩn trương, cảnh giác như vậy. Nhưng hắn là người hiểu chuyện, Sở Hạo làm việc từ trước đến nay sẽ không vô cớ. Có thể làm cho Sở Hạo khẩn trương như vậy, e là có đại sự xảy ra. Ngọc Đế cũng theo sát đám cường giả Long Tộc cùng nhau đứng dậy, thản nhiên nói: “Bãi giá, về thiên đình!” Ngọc Đế quay người, đã thấy Sở Hạo đã ba chân bốn cẳng chạy mất. Mà một đám cường giả chín tầng trời lao, dường như cũng cảm nhận được ý khẩn trương trong lời của Sở Hạo. Làm chấp pháp giả đã đi theo Sở Hạo lâu như vậy, bọn họ đã đoán được phần nào chuyện gì sắp xảy ra. Đây là thời điểm bỏ chạy! Thế là, các cường giả chín tầng trời lao, ai nấy đều chạy nhanh hơn thỏ. Phật Tổ Như Lai thấy thế, cười lạnh, “Còn biết sợ? Hừ, chẳng qua cũng là có tật giật mình, biết đắc tội ta Tây Thiên sẽ không có kết cục tốt, nên mới chạy nhanh như vậy.” “Thật buồn cười, ngục thần Sở Hạo, vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, bây giờ Long tộc rút lui, liền biết sợ rồi? Đúng là biết tự lượng sức mình.” A Di Đà Phật không nói gì, trong lòng luôn cảm thấy có một chút không thích hợp. Nhưng A Di Đà Phật vẫn rất cung kính khiêm tốn, hướng về phía bóng lưng Ngọc Đế lớn tiếng nói: “Bệ hạ xin ghi nhớ, Tây Thiên và thiên đình vĩnh viễn là bạn tốt!” Bây giờ A Di Đà Phật nói chuyện như một người thắng cuộc, và quả thật ông ta cũng cảm thấy mình chính là người chiến thắng tuyệt đối. Long tộc tấn công Tây Thiên, nguy cơ lớn như vậy đều dễ dàng giải quyết, trong lòng A Di Đà Phật cũng coi như nhẹ nhõm thở ra. Nhiên Đăng Cổ Phật từ đầu đến cuối không hề nhúng tay vào chuyện đôi bên, ông ta một mực im lặng không nói. Nhiên Đăng Cổ Phật nhìn lên Linh Sơn, cảnh tượng xác chết ngổn ngang, đổ nát thê lương khiến trong lòng ông tràn đầy bi thống. Dưới sự tàn phá vừa rồi của Long tộc, hoa cỏ, núi giả, nước non ở Linh Sơn tất cả đều bị phá hỏng đến thảm hại. Giờ phút này, Nhiên Đăng Cổ Phật thấy những phật binh phải mất một thời gian rất dài mới có thể đến được Tây Thiên Cực Lạc thế giới để tu hành. Bây giờ liên miên nằm chết ở trong Linh Sơn, ngay cả máu tươi chảy ra cũng đã nhuộm đỏ cả mặt đất. Linh Sơn Tây Thiên, nơi vốn dĩ chỉ có an nhàn tường hòa, là chốn mà thế nhân ao ước, giờ phút này lại biến thành một Tu La chiến trường. Lời Phật dạy, thế giới cực lạc vô tai vô nạn, giờ đây lại thành một trò cười. Trên thế giới này, không có nơi nào có thể khiến con người mãi mãi không gặp tai ương hoạn nạn. Nhiên Đăng Cổ Phật nhìn những xác chết vô số kia, chắp tay cúi đầu, nước mắt tuôn rơi: “Như là ta nghe. Nhất thời Phật ở bỏ nước, một mình ngồi trong vườn cây. Cùng chư vị tăng đồ, một ngàn hai trăm năm mươi vị, đều là bậc La Hán lớn......” Nhiên Đăng Cổ Phật dẫn đầu bắt đầu siêu độ. Đúng lúc này, Dược Sư Phật mình đầy vết thương lại nói: “Không có thời gian siêu độ đâu, mau chóng chữa trị Linh Sơn đi, đám phật binh này số kiếp tới rồi, cứ ném bọn họ vào Luân Hồi, kiếp sau sẽ tu luyện thật tốt.” Dược Sư Phật nhìn khắp nơi linh thảo linh dược bị giẫm nát, đau lòng vô cùng. Đây đều là những dược liệu cực phẩm, hiện giờ tất cả đều bị hủy, Dược Sư Phật đau lòng muốn chết. A Di Đà Phật cũng thở dài, khoát tay nói: “Đi thôi, mau chóng thu dọn, để Tây Thiên mau chóng trở lại như trước.” A Di Đà Phật trong lòng có chút mệt mỏi, một mình đi vào Đại Lôi Âm Tự. Nhưng khi ông ta vừa vào trong, chợt phát ra một tiếng kêu sợ hãi, còn phát ra cả những tiếng cảm thán tương tự “Tào”. Ba nghìn chư Phật vốn đang một mặt khó chịu thu dọn khắp nơi trong Linh Sơn, nghe được tiếng than này, không khỏi giật mình. Tam thiên chư Phật tranh thủ xông vào bên trong Đại Lôi Âm Tự, “Đã xảy ra chuyện gì!” “Chuyện gì mà khiến A Di Đà Phật thất thố như vậy?... Khoan đã, ngọa tào!!!” Khi ba nghìn chư Phật thấy rõ những gì đang xảy ra trong Đại Lôi Âm Tự, bọn họ cũng không thể bình tĩnh được nữa. Từng người tức giận đến mặt đỏ tía tai, nghiến răng nghiến lợi, nổi gân xanh! Bên trong Đại Lôi Âm Tự, một mảnh hỗn độn, tựa như vừa bị giặc cướp tấn công. Tất cả mọi nơi đều bị phá hoại tàn tạ lộn xộn, ngay cả những chỗ ngồi, đều bị người ta đạp cho nhão nhoét. Phật Tổ Như Lai dẫn đầu xông tới vị trí của mình trước đây, kích động phẫn nộ mắng ầm lên, “Súc sinh, đúng là lũ súc sinh a! Mẹ nó đến cả chỗ đá ta ngồi cũng không tha!” “Còn có thiên lý hay không, còn có vương pháp hay không, lũ súc sinh, rốt cuộc là ai hả!!”“Quan trọng nhất là, pháp bảo ta đặt ở bên trong a, mất sạch, còn có mẹ nó chỗ thần thủy công đức ít ỏi còn lại cũng bị trộm mất rồi!” “Đồ chó chết, đến cả đồ của Phật Tổ cũng trộm, ta nguyền rủa ngươi!” Phật Tổ Như Lai tức giận phát điên. Những pháp bảo hắn vất vả tích cóp, lại bị người ta vét sạch!? Hơn nữa còn là tại Đại Lôi Âm Tự, chuyện này sao có thể xảy ra, sao có thể chứ! Nhiên Đăng Cổ Phật ở bên cạnh xem kịch, cảm thấy Như Lai Phật Tổ đang làm lớn chuyện nên khuyên nhủ: “Phật Tổ Như Lai, xin ngài hãy bình tĩnh, trước mặt mọi người, thân là một Phật Tổ mà gào khóc kêu la, còn ra thể thống gì?” Nhiên Đăng Cổ Phật rất có phong thái của người già, dù sao ông cũng là người đã trải qua sóng gió, chuyện gì chưa từng gặp. Phật Tổ Như Lai chẳng qua là sau này không có chỗ ngồi mà thôi, có đáng gì đâu? Nhiên Đăng Cổ Phật lắc đầu, nhìn chỗ ngồi của mình... “Tào đại gia ngươi!!” Nhiên Đăng Cổ Phật hét lên một tiếng kinh hãi, tức đến dựng râu trừng mắt, mặt mũi tái mét! Ông tiến lên, trơ mắt nhìn chỗ ngồi của mình trống trơn, không còn một vật, Nhiên Đăng Cổ Phật tức giận run rẩy, “Đo thiên thước của ta đâu? Đo thiên thước to lớn của ta đâu rồi?!” “Đó chính là công đức pháp bảo, so với cái kim cô bổng còn quý giá hơn nhiều, bị trộm rồi! Người đâu mau đến!” Nhiên Đăng Cổ Phật giận đến không còn chút sắc mặt. Chiếc đo thiên thước kia là pháp bảo vô cùng quan trọng của Nhiên Đăng Cổ Phật, ngoài bản mệnh đăng hỏa ra, chiếc đo thiên thước này là thứ quan trọng nhất. Năm đó chính là nhờ chiếc đo thiên thước này, ông ta mới tung hoành tam giới. Hiện tại, nó đã không còn! Nhà bị trộm, phòng ốc cũng bị sập mất rồi! Nhiên Đăng Cổ Phật lo lắng đến dậm chân. Phật Tổ Như Lai ở bên cạnh thấy bộ dạng ấy thì mặt mày hớn hở, giả bộ an ủi: “Ôi, chẳng qua chỉ là một chiếc đo thiên thước thôi mà?” “Xin ngài bình tĩnh một chút, trước mặt mọi người, thân là một Phật Tổ, mà gào khóc kêu la, còn ra thể thống gì?” Lời nói y hệt, bị Như Lai Phật Tổ dùng lên người mình. Nhiên Đăng Cổ Phật càng thêm bi thương, nước mắt muốn trào ngược cả dòng sông. Đã nửa ngày trôi qua, Nhiên Đăng Cổ Phật vẫn không thể bình tĩnh lại. Và ba nghìn chư Phật khác cũng chẳng khá hơn gì hai người kia. Sở Hạo thật sự là một người lương thiện, xưa nay luôn công bằng, có phúc cùng hưởng. Cho nên, không chỉ có Như Lai Phật Tổ và Nhiên Đăng Cổ Phật. Chỗ ngồi của ba nghìn chư Phật đều bị hủy hoại tả tơi. Với Sở Hạo mà nói, thực tế trừ chỗ của Nhiên Đăng Cổ Phật và Như Lai Phật Tổ ra, thì những chỗ khác chẳng có mấy thứ tốt để lấy. Nhưng Sở Hạo chính là quá tốt bụng, không thể làm cho ba nghìn chư Phật khác phải thất vọng. Vì vậy, Sở Hạo đã lật tung hết tất cả chỗ ngồi. Giờ phút này, trong Đại Lôi Âm Tự, ba nghìn chư Phật đều vô cùng cảm tạ Sở Hạo, cảm tạ đến rơi nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận