Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1354 tử kim quấn, đi, kẹp bạo hắn đầu chó

Chương 1354 tử kim quấn, đi, kẹp nát đầu chó hắn. Nếu như chỉ là hóa thân này năng lượng mặt trời đủ phòng ngừa phần lớn cường giả áp sát, Đại Nhật Như Lai cũng không đến mức đắc ý như vậy. Giờ phút này, mặt trời nhỏ của Đại Nhật Như Lai bỗng nhiên trên thân lại nổi lên ánh sáng cầu vồng, toàn bộ thái dương như ánh sáng bắn về phía nơi xa, tốc độ nhanh chóng, không ai bằng! “Kim Ô hóa hồng chi thuật?!” Sở Hạo vừa che mắt vừa kinh ngạc nói. Tiếng cười đắc ý của Đại Nhật Như Lai vang vọng khắp cấm địa Ma tộc, “Ha ha ha ha! Không sai, chính là Kim Ô hóa hồng chi thuật! Bản thể ta là ô tổ thiền sư, ta tự có phương pháp thoát thân vô thượng, ai có thể ngăn được ta!” Đại Nhật Như Lai cảm thấy hả hê, hắn tính toán tốt tất cả thủ đoạn của Sở Hạo, cho dù Sở Hạo cũng có Kim Ô hóa hồng chi thuật, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được mình. Bởi vì, Đại Nhật Như Lai có thân thể thái dương, lại thêm tốc độ Kim Ô hóa hồng, đánh không lại Sở Hạo, nhưng Sở Hạo tuyệt đối bắt không được mình! Sau đó, chỉ cần chạy ra khỏi Tam Giới Lục Đạo, trốn đến vực ngoại tinh không kia, tự lập môn hộ, ung dung không còn ai có thể ngăn cản con đường thành thánh của mình! Đại Nhật Như Lai càng đắc ý, cả thế giới đều vang vọng tiếng cười lớn đắc ý của Đại Nhật Như Lai. Nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, Sở Hạo bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, “Chỉ vậy thôi sao?” “Tử kim quấn, kẹp nát đầu chó hắn.” Ngay khi Đại Nhật Như Lai đang đắc ý rút lui nghe không hiểu ý gì, chỉ cho rằng Sở Hạo đã phát điên, tử kim quấn? Ha ha ha, đó chẳng phải là một món đồ chơi nhỏ sao? Dù Mã Toại có giỏi, hàng ngàn hàng vạn năm nay cũng chỉ có thể luyện ra một cái để xiết chặt, vật kia chỉ là dùng để trói buộc những tu giả yếu như Tôn Ngộ Không mà thôi. Còn mình là Đại Nhật Như Lai đường đường, đừng nói tử kim quấn, ngươi có dùng hắc kim quấn hay nấm kim châm cũng không thể ngăn được ta. Nhưng chỉ trong một cái nháy mắt, Đại Nhật Như Lai bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, “A a!!!” Vừa rồi tất cả tiếng cười lớn đắc ý bỗng im bặt, Đại Nhật Như Lai trực tiếp từ trên không trung rơi xuống. Giờ phút này, thái dương vẫn lạc! Ầm ầm! Mặt trời nóng rực rơi xuống mặt đất, trực tiếp hòa tan cả một hố sâu lớn không gì sánh bằng, vô tận nham tương bắn tung tóe ra, người tầm thường mà chạm phải e rằng sẽ hôi phi yên diệt ngay tại chỗ. Mặt trời rơi vào trong hố, rên rỉ đau khổ. “A a! Chuyện gì xảy ra, rốt cuộc cái gì đang kẹp đầu của ta?!” Cơn đau vừa rồi, không chỉ là đau đớn về thể xác đơn thuần, mà nó còn xuất phát đồng thời từ linh hồn, nguyên thần, chân linh, tứ phương của Đại Nhật Như Lai, và cơn đau còn sánh bằng bị chém thành muôn mảnh! Cho dù Đại Nhật Như Lai mạnh mẽ đến đâu, trong chớp mắt cũng phải đau đớn hiện nguyên hình, rơi xuống đất. Đại Nhật Như Lai đưa tay lên đỉnh đầu vừa chạm, phát hiện ra vật đã đả kích mình toàn diện, không phải gì khác, chính là cái tử kim quấn mà Sở Hạo cho mình lúc trước! Giờ phút này, Sở Hạo mới thong thả đi đến mép hố, nhìn Đại Nhật Như Lai nằm ở trong đó, cười nói: “Vội vã vậy để làm gì? Ta thấy vẫn là nên đưa tiễn... Chỉ là muốn mời người khiêng quan tài đưa tiễn ấy mà.” “Ưa thích cái tử kim quấn này sao? Chuyên môn làm riêng cho ngươi đấy, đáng tiếc không phải màu xanh lá.” Đại Nhật Như Lai kinh hãi không gì sánh bằng, “Sao có thể? Đùa à? Ta đây là ngũ chuyển Chuẩn Thánh đường đường, trên đời này lại có tử kim quấn có thể trói buộc Chuẩn Thánh sao?!” “Mã Toại nếu lợi hại đến vậy, hắn đã có thể cưỡi Như Lai Phật Tổ rồi!” “Đợi ta gỡ cái thứ này xuống, sẽ cùng ngươi… A!!!” Đại Nhật Như Lai vừa định gỡ tử kim quấn xuống, Sở Hạo ngay bên cạnh bắt đầu niệm kinh, “Một hai ba bốn năm, một hai ba bốn năm…” Dù không phải là đạo sĩ hay hòa thượng chuyên nghiệp, mật mã của Sở Hạo ở mức cực kỳ đơn giản. Nhưng chỉ cần Sở Hạo niệm những lời đó, Đại Nhật Như Lai liền cảm thấy nhục thể, nguyên thần thậm chí chân linh đều đang phải chịu khổ sở như thiên đao vạn quả. Cảm giác đau đớn đó, cho dù ý chí Đại Nhật Như Lai có kiên định đến đâu cũng không khỏi kêu khóc thành tiếng, “Sai rồi, cha lớn ngục thần, con trai biết sai rồi!” “Điện chủ đừng niệm, đừng niệm nữa, ta biết sai rồi!” Đại Nhật Như Lai ôm đầu, lăn lộn dưới đất như một con giòi, trông hết sức chật vật. Sở Hạo thì đang nghiên cứu một hai ba bốn năm, còn Đại Nhật Như Lai đã đau khổ đến mức ngất xỉu, cơ hồ muốn chết tại chỗ. Một lúc lâu sau, Sở Hạo mới dừng niệm kinh. Nhìn lại, được đấy, đầu Đại Nhật Như Lai thành hình chữ nhật rồi! Mẹ ơi, giờ đầu của Đại Nhật Như Lai biến dạng dài thượt thế này nhìn khó chịu quá! Rốt cuộc cảm nhận được cơn đau dừng lại, Đại Nhật Như Lai có thể thở dốc một chút, trên mặt hắn tràn đầy nước mắt. Đó là đau khổ, là hối hận, là bi thương, lại càng là tuyệt vọng. Từ giờ phút này, Đại Nhật Như Lai đã biết tình cảnh của mình. Không có gì bất ngờ, có lẽ mình đã rơi vào bãi đá đen, chỉ cần cái tử kim quấn trên đầu một ngày không tháo ra, cả đời này mình sẽ là thợ mỏ của Sở Hạo. Ô ô ô… Khổ quá… Sở Hạo thấy Đại Nhật Như Lai vẻ mặt tuyệt vọng bi thương như vậy, không khỏi hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Đại Nhật Như Lai suýt chút nữa bị tức đến hộc máu ra ngoài. Ngươi niệm cả buổi trời, làm đầu ta bị kẹp thành, kẹp thành dạng dài, còn hỏi ta có sao không? Ta nói không sao ngươi tin chắc? Sở Hạo thấy Đại Nhật Như Lai nằm trên mặt đất, vẻ mặt sống không thiết gì, không khỏi khinh bỉ nói: “Đại Nhật Như Lai à, cái khí thế đắc ý vừa rồi của ngươi đâu rồi? Ngươi như này chẳng ngầu chút nào.” Đại Nhật Như Lai cười gượng, không trả lời, chỉ lẳng lặng lau nước mắt, nỗi bi thương và hối hận đã trào dâng thành sông trong lòng. Sở Hạo thấy Đại Nhật Như Lai dáng vẻ chán nản như vậy, không khỏi bồi thêm một câu: “Yên tâm đi, vào nhà máy của ta, ta sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức, xưởng của ta rất có quy tắc, rất nhân văn.” “À đúng rồi, chúng ta tính sổ cái tử kim quấn trên đầu ngươi đã, còn hai viên đan dược trước đó ngươi ăn của ta nữa, bây giờ chúng ta là người một nhà, cho ngươi giá ưu đãi, ta tính ngươi mười hai phần.” Mười hai phần? Không đúng, tử kim quấn cũng phải trả tiền sao?! Nếu không ngươi thu lại đi chứ! Chẳng lẽ cứ phải bóc lột nhân viên đến tận xương tủy à? Vào nhà máy đen chưa kịp kiếm được tiền còn phải nộp hết toàn bộ gia sản? Đại Nhật Như Lai ấm ức đến phát khóc, Nhưng Sở Hạo lại bồi thêm một câu, “Ta thấy cái pháp bảo không gian kiểu lỗ đen của ngươi có nhiều bảo vật lắm, ngươi đền nổi, yên tâm.” “À, còn mấy món bảo vật của Ma tộc để ở chỗ ngươi một thời gian, tính ra là nửa phút, tính xong tiền thuê là 700%, làm tròn thì ngươi đền thêm cho ta nửa cái bảo khố nữa là được.” Đại Nhật Như Lai cuối cùng nhịn không được, oa lên một tiếng khóc, khóc đến thê lương thảm thiết, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi bên đường, sự cô độc, bất lực, bi thương đơn giản không thể tả! Vì cái gì, vì cái gì lúc đó mình giận dỗi rời Tây Thiên? Tây Thiên chẳng qua chỉ là bồi thường chút công đức và bảo vật thôi mà? Ta thấy ta có thể cho! So với Sở Hạo, Tây Thiên là một nhà máy tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận