Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 576: Đường Tăng: báo cáo, ta muốn ăn Tu La diệt thiên đan

Hai viên đan dược tuyệt thế, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng diệu kỳ. Đặc biệt là viên đan dược màu đỏ, càng toát lên sát khí ngút trời, chỉ vừa đặt trong lòng bàn tay Sở Hạo, dường như đã nghe thấy tiếng gầm thét của Tu La, tiếng rên siết của chúng sinh! Còn viên đan dược màu lam bên cạnh thì trông bình thường, Đường Tam tạng liếc mắt nhìn cũng chẳng thèm đoái hoài.
Đường Tam tạng vô cùng kích động, kinh hãi nhìn Sở Hạo: “Ngục thần đại lão, hai viên đan dược này là bảo vật gì vậy!”
Sở Hạo mỉm cười: “Đan dược màu lam là Đống Lương Đan, còn đan dược màu đỏ là Tu La diệt thiên đan!”
“Đây là đan dược do chính tay ta luyện chế, ngươi chọn một viên mà dùng đi.”
Đường Tam tạng nghe vậy, mừng rỡ khôn xiết: “A! Đống Lương Đan tên nghe quê mùa như thế, tất nhiên là bỏ qua rồi! Bần tăng muốn viên đan dược màu đỏ này!”
“Không cần ngài giới thiệu, bần tăng nếu nuốt viên Tu La diệt thiên đan này, có phải có thể tu thành Tu La, cướp đoạt chân kinh dễ như trở bàn tay!”
Đường Tam tạng vô cùng kích động, Bồ tát không cho ta bảo vật, vậy ta liền cùng Tiên Quân lấy! Nếu Phật không độ ta, thì tiên độ ta!
Đường Tam tạng trong lòng còn ôm hận, Quan Âm Bồ tát đem pháp bảo hộ thân và ba sợi lông tơ cho Tôn Ngộ Không. Lão nương đó nhất định là có tiêu chuẩn kép, nhất quyết không muốn để cho bần tăng có chút lợi lộc nào!
Bất quá, dù ngươi không cho ta, Tiên Quân công chính liêm minh, lòng dạ từ bi, nhất định sẽ cho ta tăng thêm năng lực sinh tồn.
Tu La diệt thiên đan, vừa nghe tên, Đường Tam tạng đã biết đan dược này vô cùng lợi hại. Xem chừng nuốt vào là có thể một bước lên trời, uy lực vô biên các kiểu.
Nhưng ngay lúc Đường Tam tạng đưa tay muốn nhận đan dược, bỗng nhiên trên bầu trời bừng lên một đạo quang mang.
Quan Âm Bồ tát cuối cùng không nhịn được, vội vàng nhảy ra: “Dừng tay!”
Quan Âm Bồ tát gầm lên một tiếng, làm Đường Tam tạng giật nảy mình. Dù vừa nãy còn mắng một câu lão nương, nhưng trước mặt Bồ tát, Đường Tam tạng vẫn quyết định cung kính chờ đợi.
Đường Tam tạng chắp tay trước ngực: “Bồ tát, người có chuyện gì sao?”
Sở Hạo cũng rất hứng thú nhìn Quan Âm Bồ tát. Sở Hạo rất muốn biết, nàng không thấy xấu hổ sao? Vừa mới ra vẻ xong liền chạy, bây giờ lại bị ép phải nhảy ra, cứ mãi tới tới lui lui thế này, chẳng lẽ nàng coi việc mình giám sát Tây Du không ai biết sao?
Quan Âm Bồ tát hiển nhiên không định để ý tới chuyện nhỏ này. Nàng chỉ vào Đường Tam tạng, giận dữ quát: “Đường Tam tạng, ngươi là người tu hành, không được dùng loại cấm dược này!”
“Loại đan dược này, nghe tên thôi cũng biết là tà đạo, diệt tuyệt nhân tính, ngươi thân là đệ tử Phật môn, nếu nuốt vào vật này, sẽ rơi vào Ma đạo!”
Quan Âm Bồ tát cũng không phải nói chuyện giật gân. Nàng cũng là người có kiến thức. Hai viên đan dược trong tay Sở Hạo, Quan Âm Bồ tát liếc mắt một cái liền nhìn ra mánh khóe! Viên đan dược màu lam, Đống Lương Đan, vô cùng tầm thường, bản chất của nó chính là đan dược cường thân kiện thể, không khác gì mấy so với đan dược cấp thấp mà tu sĩ thế gian thường dùng. Có lẽ chỉ là một chút đan dược cho thể tu thôi. Nhưng mấu chốt nằm ở viên đan dược màu đỏ!
Quan Âm Bồ tát từ trên cao cảm nhận được một cảm giác bất an vô cùng lớn! Viên đan dược kia dường như được ngưng tụ hoàn toàn bằng sát khí, đáng sợ đến tột cùng! Thậm chí, Quan Âm Bồ tát còn cảm thấy đan dược này chẳng lẽ thật sự bắt một Tu La mạnh mẽ nào đó, rồi trực tiếp luyện thành đan dược, nếu không thì nhất quyết không thể đáng sợ như thế được! Viên đan dược màu đỏ này, nếu để cho Đường Tăng nuốt vào... hậu quả thật khó lường!
Quan Âm Bồ tát lại nghĩ tới bộ dạng phát cuồng của Đường Tam tạng trên thủy lục đại hội, còn đè nàng xuống đất đánh. Đó cũng là lần đầu tiên Quan Âm Bồ tát bị một phàm nhân, mà lại còn là cao tăng đắc đạo Phật môn ngồi trên người đánh mặt. Tuyệt đối không thể để Đường Tam tạng có được đan dược này! Lúc đó Đường Tam tạng sẽ không nghe lời nữa!
“Bồ tát ngươi thật vô lý!” Đường Tam tạng giận dữ quát.
Quan Âm Bồ tát lạnh lùng nhìn Đường Tam tạng: “Sao, ngươi có lời gì muốn nói?”
Đường Tam tạng giận dữ: “Cái này Tu La diệt thiên đan có thể giúp bần tăng tu vi tăng tiến, nâng cao đáng kể tỉ lệ sống sót, điều này có ích rất lớn cho việc chúng ta đi thỉnh kinh!”
“Thiên đại thiện duyên như vậy, dựa vào đâu mà ngươi không cho bần tăng tiếp nhận?!”
Quan Âm Bồ tát ánh mắt lạnh nhạt, cao cao tại thượng nói: “Ngươi thân là tăng nhân Phật môn, nên chú ý điều hòa tâm khí, viên thuốc này chỉ sẽ khiến ngươi lún sâu vào điên cuồng, khiến ngươi nhiễm ma tính.”
“Đi Tây Thiên thỉnh kinh, cần ngươi hai chân bước đi trên đại địa, đây là nhân quả kiếp trước ngươi gieo xuống, kiếp này, ngươi nên thành thành thật thật mà lấy được chân kinh.”
Đường Tam tạng lại không nghe, giận dữ quát: “Vậy thì việc ta có thêm chút năng lực sinh tồn có gì sai?”
“Chẳng lẽ các ngươi chỉ là sĩ diện, muốn ta trở thành kẻ vướng víu trên đường, chỉ muốn để ta chịu chút tra tấn, khiến hành trình Tây Du thêm gian khổ!”
Sắc mặt Quan Âm Bồ tát đột biến, nổi giận nói: “Lớn mật! Đường Tam tạng, ngươi đừng quên mục đích ban đầu của mình!”
“Là đi Tây Thiên thỉnh kinh, chính ngươi trước Phật đã phát lời thề lớn, nên tự mình thành kính đi tới, việc đi đường tắt mà có được, sẽ khiến ngươi đi vào đường tà.”
“Trên đường đi về phía tây, ngươi đã có rất nhiều đệ tử bảo hộ, nếu gặp kiếp nạn, nên tìm cách vượt qua, chứ không phải dựa vào ngoại lực.”
“Nên biết rằng, đi Tây Thiên thỉnh kinh, tự có chư Phật phù hộ, chớ nhiễm hồng trần, tâm thành thì linh.”
Đường Tam tạng mười phần không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đã học thuộc kinh điển, Phật từ bi, vô ngã tướng, không chúng sinh tướng! Phật với ma, chỉ nên xét đến nghiệp chướng của chúng, chứ không phải xét pháp môn tu luyện của chúng!”
“Nếu chúng sinh bình đẳng, chính yêu ma Tu La, nếu có thể thành tâm hướng về Linh Sơn, tự khắc được giải thoát!”
“Huống chi, bần tăng nhận mệnh Phật, đến Tây Thiên, cầu lấy chân kinh, thì dù là Tu La thì sao chứ!”
Đường Tam tạng cuối cùng vẫn là một người có thể thuyết giảng trên thủy lục đại hội, kiến giải của hắn về kinh Phật, thực ra còn cao hơn phần lớn mọi người. Kinh điển nói với Đường Tam tạng rằng Phật từ bi nhường nào, chúng ta bao dung nhường nào, Tu La yêu ma cũng có thể thành Phật. Nhưng bây giờ, mình chỉ là muốn mượn chút lực lượng khác, bảo vệ bản thân, mà trên bản chất vẫn là vì đi Tây Thiên thỉnh kinh, vì Tây Thiên tạo phúc. Vậy mà ngay cả điều này cũng không được!
“Ngươi nói gì đi! Bồ tát!” Đường Tam tạng không cam tâm, lần nữa giận dữ hét.
“Ta nói không thể, là không thể!” Quan Âm Bồ tát cũng không muốn cùng Đường Tam tạng giải thích nhiều.
Ngữ điệu kinh Phật chỉ nên tồn tại trong kinh Phật, không thể chiếu vào hiện thực. Điều kia ngay cả Quan Âm Bồ tát cũng biết không hợp lẽ thường, bất quá chỉ là mấy thứ miêu tả thế giới hư vô, nghênh hợp lòng khát vọng của người phàm mà thôi.
Nếu để cho Đường Tam tạng có được Tu La diệt thiên đan này, chưa nói đến việc một Tu La có được chân kinh kỳ quái cỡ nào. Huống chi, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, nếu không có Đường Tăng tay trói gà không chặt này làm nền, thì làm sao có thể thể hiện pháp Phật thượng thừa của ta trân quý đến cỡ nào chứ? Mà lại, từ đầu thiên địa đã định, Đường Tam tạng chính là người ứng với kiếp nạn này, nếu Đường Tam tạng không giữ được sự trong sạch, làm sao Tây Thiên có thể lấy được công đức trong đại kiếp nạn này? Cho nên, Đường Tam tạng không thể có được lực lượng vượt qua cực khổ.
Quan Âm Bồ tát không trả lời Đường Tam tạng, liền chuyển hướng sang Sở Hạo. Nhưng Sở Hạo chỉ cười trêu tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận