Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1789 Di Lặc Phật nhập Thiên Đình, Tôn Ngộ Không Chiến Thanh Sư

Chương 1789 Di Lặc Phật nhập thiên Đình, Tôn Ngộ Không chiến Thanh Sư.
Sở Hạo sau khi rời đi, trực tiếp đi về phía thiên Đình hành cung, bên trong hành cung, Kim Mao hống rất là kính cẩn nghe theo nằm rạp trên mặt đất, lộ ra một đôi mắt to vô tội, mà ở bên cạnh hắn, là Di Lặc Phật đang nở nụ cười.
“Tốt ngươi cái Di Lặc Phật, cũng dám xông vào thiên Đình của ta?” Sở Hạo vào cửa thấy cảnh này, liền quát lớn.
Di Lặc Phật mỉm cười: “Ngục thần không cần khẩn trương, ta chỉ là đến tìm ngươi hàn huyên.”
“Hàn huyên thì không cần, nói đi, có muốn làm cái gì.” Sở Hạo nói, rồi vẫy tay với Kim Mao hống: “Nhìn xem ngươi đã dọa Thần thú của ta thành cái dạng gì.”
Kim Mao hống vội vàng nhẹ nhàng đi đến trước chân Sở Hạo, trong lòng thở phào một hơi.
“Ta ngược lại thật không ngờ tọa kỵ ngày xưa của Quan Âm lại rơi vào tay ngươi, hay là ngục thần có thủ đoạn nha.” Di Lặc Phật cười tủm tỉm nói.
Sở Hạo lạnh nhạt hỏi: “Ngươi thừa lúc cường giả Phật Đà hội thiên đình rời đi, chui vào chỗ ta, là vì cái tên Mão Nhật Tinh Quân kia đúng không?”
“Mão Nhật Tinh Quân dù sao cũng là thủ hạ của ta, xin ngục thần không nên làm khó hắn.” Di Lặc Phật cười nói.
Nói xong, hắn còn cố ý lấy ra một cái bình ngọc: “Nơi này có hai trăm nghìn công đức thần thủy, hẳn là có thể đổi được tính mạng của hắn.”
Sở Hạo thu hồi bình ngọc: “Hay là ngươi sảng khoái, nếu đám người Tây thiên cũng giống như ngươi, ta cũng không phí nhiều lời đến vậy.”
“Hoàn toàn chính xác, Tây thiên quá coi thường việc bồi dưỡng nhân tài, có muốn cùng ta lật đổ bọn họ không?” Di Lặc Phật cười tủm tỉm nói.
“Chuyện này đừng tìm ta, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.” Sở Hạo không chút do dự cự tuyệt.
Cuộc đối thoại của hai người khiến Kim Mao hống đang nằm rạp trên mặt đất nghe xong thì rùng mình, lông tóc đều dựng đứng.
Nó hoàn toàn không nghĩ tới nội dung hai người thảo luận lại kinh khủng đến vậy, lúc này nó chỉ muốn làm một con sủng vật không nhìn thấy không nghe thấy gì, rất hối hận vì mình còn ở lại đây.
“Vậy ngục thần có thể thả người không?” Di Lặc Phật hỏi.
“Có thể, nhưng còn một điều kiện.” Sở Hạo đáp.
“Nói đi.” Di Lặc Phật từ đầu đến cuối vẫn luôn nở nụ cười.
“Toàn bộ những quân cờ ngươi cắm ở trên thiên Đình cho ta nhổ hết đi.” Sở Hạo nhìn vào mắt Di Lặc Phật, chân thành nói.
Nghe vậy, Di Lặc Phật nhếch mép cười, sau đó cầm chén trà uống cạn một hơi trà nóng rồi nói: “Ngục thần nói vậy thì oan uổng cho ta rồi, ta ở thiên Đình chỉ có Mão Nhật Tinh Quân là một con cờ.”
“Thật không?” Sở Hạo một mặt hồ nghi.
Di Lặc Phật cười không nói.
Sở Hạo cũng không truy vấn thêm, chỉ nói: “Đừng để ta phát hiện ra thiên Đình có quân cờ Ma Đạo, lần sau sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Nói xong, hắn quay sang Kim Mao hống: “Đi đến thiên lao thả Mão Nhật Tinh Quân ra, cứ nói là ta bảo.”
Kim Mao hống lĩnh mệnh vội vàng rời đi, nó ước gì có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi này, để khỏi nghe thêm những tin tức kinh người.
Chốc lát sau, nó đã dẫn Mão Nhật Tinh Quân trở lại hành cung ngục thần.
“Chủ nhân.” Mão Nhật Tinh Quân hơi cúi người thi lễ với Di Lặc Phật.
Di Lặc Phật vẫy tay nói: “Lần này ngươi về Tiểu Lôi Âm Tự thì đừng ra ngoài nữa.”
“Cẩn tuân pháp chỉ.” Mão Nhật Tinh Quân gật đầu, sau đó rời đi.
“Thế nào, ngục thần, có muốn cùng ta đến Sư Đà Lĩnh một chuyến không?” Di Lặc Phật cười tủm tỉm nói.
“Ồ? Xem ra ba yêu ở Sư Đà Lĩnh đều đã bị ngươi ngầm thu phục rồi?” Sở Hạo ngoài ý muốn nói.
“Chỉ là bỏ tà theo chính nghĩa thôi, ta nghĩ bây giờ bọn họ đã bắt được Đường Tam Tạng sư đồ, chúng ta cùng nhau đi xem thử đi.” Di Lặc Phật cười nói.
“Cũng được, đi xem thử.” Sở Hạo gật đầu…
Thế gian đại địa, khi Tôn Ngộ Không chạy thoát khỏi đám Tiểu Yêu vây quanh, kinh ngạc phát hiện sư phụ mình lại bị bắt đi.
Lập tức hắn giận dữ, tinh thần phấn chấn, tay cầm Kim Cô bổng, cưỡi mây mà đi, đằng vân giá vũ về phía hang động yêu quái kia.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã thấy cửa hang lớn kia, giờ phút này đại môn đóng chặt, xung quanh không có một tên Tiểu Yêu nào.
Tôn Ngộ Không cầm Kim Cô bổng trực tiếp rơi xuống bên ngoài động khẩu, nghiêm nghị hô: “Tên yêu quái kia, dám thừa lúc lão Tôn ta không phòng bị đánh lén sư phụ ta, mau ra đây chịu chết!”
Thanh âm hắn như sấm, lại thêm tác dụng của linh lực, chấn động khiến đất trời rung chuyển, vô cùng đáng sợ.
Trong động khẩu, tên Tiểu Yêu phụ trách canh giữ nghe vậy thì sợ đến tái mặt, lảo đảo chạy về sâu trong động phủ, báo tin cho ba tên ma đầu kia.
Nghe vậy, hai ma đầu kinh hãi: “Đã sớm nghe danh Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại, bây giờ cuồng vọng như thế, ai đi nghênh chiến?”
Lời vừa nói ra, không một ai đáp lời, rõ ràng đều sợ uy danh của Tề Thiên Đại Thánh kia.
Dù sao trước đó không lâu, bọn chúng đã tổn thất mấy ngàn con Tiểu Yêu mà vẫn không bắt được Tôn Ngộ Không, còn bị hắn ung dung rời đi, bây giờ ai cũng sinh ra bóng ma tâm lý.
Thấy vậy, Đại Ma Đầu tức giận nói: “Tôn hành giả này khinh người quá đáng, nếu không ra ứng chiến, e rằng sau này sẽ làm ô danh Sư Đà Lĩnh, coi như không đánh lại, chúng ta vẫn có thể quay về động phủ, hảo hảo hưởng thụ thịt Đường Tăng.”
Tên ma đầu thứ ba nãy giờ vẫn chưa lên tiếng thì mắt hơi lóe lên, ghé tai Đại Ma Đầu nói nhỏ: “Đại ca, quên Đông Lai Phật Tổ dặn dò rồi sao?”
“Ta đương nhiên nhớ rõ, nhưng nếu không đánh một trận với Tôn Ngộ Không kia, sao có thể phô trương thực lực của chúng ta, đến khi đánh thắng Tôn Ngộ Không kia rồi, có thể vừa làm vừa lòng Tây Thiên, vừa có thể để Đông Lai Phật Tổ xem trọng chúng ta hơn vài phần.” Đại Ma Đầu lớn tiếng đáp lại.
Nghe vậy, ma đầu thứ ba cũng không nói gì nữa, đành phải để hắn ra khỏi động phủ.
Lúc đó, bên ngoài động phủ, Tôn Ngộ Không thấy đại môn kia mở rộng, một tên đại yêu bước ra, nó mình mặc áo giáp hoàng kim, tay cầm cương đao sắc bén, đầu sư tử mình người, chính là lão đại của Sư Đà Lĩnh này, Thanh Sư.
Thanh Sư này vốn là tọa kỵ của Văn Thù Bồ Tát, thành tinh hạ phàm, vâng lệnh Tây Thiên, trở thành một trong những kiếp nạn Tây Du.
Chỉ là e rằng Tây Thiên cũng không biết, Thanh Sư này đã quy thuận Đông Lai Phật Tổ rồi.
“Tôn Ngộ Không, ta thấy ngươi nên mau chóng rời đi, khỏi phải chịu khổ đau da thịt nữa.” Thanh Sư lớn tiếng nói.
“Hừ, mau giao sư phụ ta ra đây.” Tôn Ngộ Không nghiêm nghị nói.
“Nằm mơ đi.” Thanh Sư giận dữ, ngay lập tức biến hóa pháp thân, một con sư tử lông xanh to lớn xông ra, thân thể khôi ngô như núi cao tản mát ra yêu khí to lớn, vô cùng đáng sợ.
Hắn mở miệng rộng như chậu máu, dùng sức hít mạnh, cuồng phong gào thét, một sức kéo lớn hút Tôn Ngộ Không về phía miệng mình.
Sắc mặt Tôn Ngộ Không biến đổi, Kim Cô bổng trong tay lập tức hét lớn: “Nạp mạng đi!”
Chỉ thấy Kim Cô bổng trong tay đột nhiên biến lớn, như lật trời đổ biển đánh thẳng vào thân thể cao lớn của đối phương.
Oanh ——
Kim Cô bổng dài vạn trượng ầm ầm đánh trúng lớp lông dày màu vàng óng kia, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Thanh Sư bỗng cảm giác thân thể rung động, một cơn đau đớn dữ dội truyền đến, may mà da dày thịt béo, mới không bị nện thành thịt nát.
Chỉ là bị một đòn này, thân thể to lớn như núi kia cũng bị ảnh hưởng nặng, linh lực trong cơ thể tiêu hao không ít.
Hắn lập tức đánh ra cự chưởng, nhấc lên yêu khí ngập trời.
Tôn Ngộ Không thân hình linh hoạt, lập tức trốn tránh, rồi lại lần nữa vung Kim Cô bổng đánh về phía đối phương.
Một côn này lực lượng cực lớn, khiến người ta kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận