Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 561: đến, mặt đưa qua đến, lại để cho ta rút 1 bàn tay

"Ngươi để cái mặt ngươi ở đâu?" Sở Hạo trở tay lại một cái tát vào mặt Dược Sư Phật. Bốp! Lại một tiếng vang dội. Tôn Ngộ Không và Quan Âm Bồ tát ở bên cạnh thấy mà kinh hãi tột độ. Tôn Ngộ Không: "Mạnh mẽ thật!" Quan Âm Bồ tát: "Đúng vậy, thật có chút mãnh liệt..." Không đúng, ta cùng Dược Sư Phật giống như là đồng nghiệp, ta không đi giúp hắn, mà ở đây thấy hắn bị đánh như này có phải không đúng lắm không? Dược Sư Phật bị đánh không công hai bạt tai, thẹn quá hóa giận, lập tức vận chuyển pháp lực vô tận, "Nghiệt súc, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!" "A a a!!! Chịu chết đi!" Dược Sư Phật điên cuồng không gì sánh được, liền muốn tiến hành trả thù tàn nhẫn đối với Sở Hạo! Mặc dù không biết rốt cuộc Sở Hạo dùng năng lực gì mà có thể ngăn cản được lưu ly huyễn quang của mình, nhưng Dược Sư Phật hết lần này tới lần khác không tin. Trên đời này không thể có người nào có thể siêu việt cảnh giới lớn như vậy! Cho dù là dị số, cũng phải tuân theo cái quy luật cơ bản chứ! "Gấp gáp? A, đến, đưa mặt qua đây, để ta tát cho một cái!" Đối diện với cơn cuồng nộ của Dược Sư Phật, trên mặt Sở Hạo chẳng những không có một chút tức giận nào, ngược lại là mang theo một tia trêu tức nhàn nhạt. Dược Sư Phật gầm lên một tiếng, "Đừng có mà giả thần giả quỷ trước mặt ta! Ta mà bị ngươi hù dọa thì chẳng phải làm trò hề cho Dược Sư ta à!" Tôn Ngộ Không khẩn trương không thôi, trong lòng đổ mồ hôi như tắm, "Ngọa Tào, Ngục thần huynh đệ, đừng khoa trương nữa, như thế là được rồi, ngay cả Phật Tổ còn không ai bảo đảm được ngươi a!" Tôn Ngộ Không chỉ có thể chăm chú nắm lấy Đường Tam Tạng. Đáng thương Đường Tam Tạng, trong tay Tôn Ngộ Không lại trở thành một công cụ hình người để uy hiếp. Nhưng Sở Hạo cũng không lấy Đường Tam Tạng ra để uy hiếp, ngược lại thản nhiên nói với Dược Sư Phật: "Dược Sư Phật, xem ra đầu óc của ngươi thật sự khó dùng rồi." "Phật Tổ còn muốn liều mạng bảo vệ ta, ngươi còn muốn giết ta? Đầu óc ngươi là bị khỏe đẹp cân đối lừa gạt có đúng không?" Dược Sư Phật lúc đầu sắp xuất thủ công kích Sở Hạo, trong nháy mắt ngây người ra. Trong mắt hắn, nhiều hơn một phần vẻ do dự. Sở Hạo ghi thù. Lần trước tên tiểu tử này đánh lén, thù này còn chưa báo. Tuy nói khoét Tây Thiên một vố nhỏ, còn tìm chút xíu đồ tốt. Nhưng Sở Hạo là người rất rạch ròi, thù của Dược Sư Phật thuộc về Dược Sư Phật, thù của Tây Thiên quy về Tây Thiên, không thể lẫn lộn. Giờ phút này, đối diện với Dược Sư Phật cường đại, Sở Hạo không có chút run sợ nào, "Như Lai cũng không dám đụng đến ta, ngươi dám động đến ta sao! Chẳng lẽ ngươi muốn để công sức cố gắng vô số năm của Tây Thiên, hủy hoại chỉ trong chốc lát!" Dược Sư Phật hơi nhíu mày, kỳ thật vừa rồi lúc hắn xuất trận, đã có một nghi hoặc lớn. Vì sao Phật Tổ Như Lai vất vả lắm mới gọi mình đến, Dược Sư Phật cũng vô cùng nghe lời lập tức tới xuất thủ công kích Sở Hạo. Nhưng Phật Tổ Như Lai lại lâm thời đổi ý, vậy mà quay ra trợ giúp Sở Hạo này, thậm chí còn liều mạng làm vỡ nát phân thân, liên lụy đến bản tôn gặp nguy hiểm, còn muốn bảo hộ Sở Hạo! Một người mà Phật Tổ Như Lai rất muốn giết, vậy mà lại muốn liều mạng bảo hộ? Phải nói, điểm này ai cũng sẽ cảm thấy có chút không hợp lẽ thường. Dược Sư Phật nhìn chằm chằm vào Sở Hạo, trên mặt Sở Hạo cái vẻ lạnh nhạt khinh cuồng, bộ dáng bày mưu tính kế, làm cho Dược Sư Phật nhất thời không biết làm sao cho phải. Chẳng lẽ, thật sự có nhược điểm cực kỳ quan trọng của Phật Tổ Như Lai rơi vào tay Sở Hạo? Mà nhược điểm này hay là còn quan trọng hơn cả việc tiêu diệt Sở Hạo? Dược Sư Phật bắt đầu xoắn xuýt. Sở Hạo thấy vậy, sắc mặt càng thêm bày mưu tính kế bởi vì có tiểu hỏa tử đang đeo lên mình! Mặc dù Sở Hạo hành tẩu trên lưỡi dao, rất có cảm giác đi trên dây thép, nhưng Sở Hạo lại càng thêm phách lối, "Ta cho ngươi mười giây đồng hồ, đưa mặt qua đây." "Nếu không, ngươi sẽ gây ra chuyện lớn!" "Long tộc hủy Tây Thiên, chỉ là mới bắt đầu mà thôi, ngươi nên suy nghĩ kỹ đi, lần này ngay cả Như Lai đều phải lui bước, ngươi nhất định muốn ép ta sao?" Dược Sư Phật nhất thời sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ xoắn xuýt phức tạp, nhưng chỉ thoáng qua. Dù sao cũng là Dược Sư Phật, ổn định! Hắn lạnh lùng nhìn Sở Hạo, "Ngươi đừng hòng hù ta! Như Lai Phật Tổ bị ngươi lừa rồi, sao ta lại mắc bẫy của ngươi được!" Trong lòng Dược Sư Phật cũng dao động, lúc Phật Tổ Như Lai ra đi, cũng không hề nói rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Chỉ dùng phân thân để bảo vệ Sở Hạo, còn kiên quyết bảo Dược Sư Phật không được tổn thương đến Sở Hạo. Chưa từng có ai làm thế cả! Nhưng Dược Sư Phật căn bản không thể nào hỏi được Phật Tổ Như Lai. Nhưng mà, trong sân còn có những người khác a! Dược Sư Phật linh cơ khẽ động, đột nhiên nhìn về phía Quan Âm đại sĩ, "Quan Âm đại sĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Ấy hắc, không ngờ đúng không, cơ trí như ta còn có thể tìm viện trợ từ bên ngoài! Dược Sư Phật hướng Quan Âm Bồ tát cầu viện. Tôn Ngộ Không ở phía dưới thấy vô cùng khẩn trương, cảnh tượng này mà đổi là hắn thì đã sớm bỏ chạy rồi! Dù sao Quan Âm Bồ tát là người biết rõ chân tướng, thậm chí nàng còn có thể công báo tư thù, tìm cách trả thù, nói là không có chuyện gì. Vậy tiếp theo Dược Sư Phật sẽ giận dữ giết Sở Hạo. Về sau sẽ thế nào thì cũng không biết được. Nhưng Quan Âm Bồ Tát rất có thể sẽ làm như vậy. Sở Hạo liếc mắt nhìn Quan Âm Bồ tát, lại cười lạnh một tiếng. "A." Không có một câu uy hiếp nào. Nhưng chỉ một tiếng cười lạnh này, Quan Âm Bồ tát đã sợ đến mặt tái mét. Ngục thần cười một tiếng, sinh tử khó liệu! Nàng đã phải chịu quá nhiều hành hạ từ Sở Hạo, đối với Sở Hạo sớm đã có chút bóng ma tâm lý. Mặc dù nói bây giờ có cơ hội tiêu diệt Sở Hạo, nhưng Quan Âm Bồ tát nào dám chứ! Nàng là người trực thuộc dưới trướng của Phật Tổ Như Lai, thái độ của Phật Tổ Như Lai chính là thái độ của mình. Ngay cả Phật Tổ Như Lai cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bảo vệ Sở Hạo, huống chi là mình? Dược Sư Phật thấy Quan Âm Bồ Tát rơi vào xoắn xuýt, không khỏi sốt ruột, "Tình hình là sao cô mau nói đi! Chỉ cần cô gật đầu, ta nhất định sẽ giết hắn!" Sở Hạo khóe miệng luôn mỉm cười nhàn nhạt, mặt vững như lão cẩu. Vô cùng bình tĩnh, nào phải hai chữ phách lối có thể hình dung được. Quan Âm Bồ Tát nhất thời có chút bối rối. Không được, Dược Sư Phật đây là muốn ném nồi cho mình à! Đến lúc đó xảy ra chuyện, Dược Sư Phật trực tiếp nói một câu, Quan Âm đại sĩ sai bảo ta, thì biết tìm ai mà khóc đây! Đây tuyệt đối không phải là oan uổng Dược Sư Phật, hắn đã có tiền lệ rồi! Di Lặc Phật đến bây giờ vẫn còn đang ở Nam Hải cho rùa ăn đó! Nếu xảy ra chuyện chắc chắn sẽ ném nồi cho ta! Quan Âm Bồ tát lại cẩn thận suy nghĩ, Dược Sư Phật và Sở Hạo... Rõ ràng là Sở Hạo đáng sợ hơn một chút. Mất lòng người này, sau này Tây Du cơ bản là kết thúc. Dược Sư Phật thì còn đỡ, ta là người ở Trung ương Ta bà thế giới, hắn không làm gì được ta... Ừm, quyết định vậy đi, cứ nói thật thôi! Quan Âm Bồ tát ngẩng đầu, đối với Dược Sư Phật chân thành nói: "Ngã phật từ bi, Dược Sư Phật ngươi nên hy sinh một chút đi." "Hết thảy vì chuyến đi Tây Du làm trọng!" Tốt rồi! Ta không có trách nhiệm gì rồi! Quan Âm Bồ tát trong lòng thầm nhẹ nhõm, nhất là khi nhìn thấy trong đáy mắt Sở Hạo có cái vẻ uy hiếp như có như không, Quan Âm Bồ Tát càng thêm may mắn mình đã có một lựa chọn chính xác. Dược Sư Phật phát điên không gì sánh được, nhưng cũng chỉ có thể nhận rõ thực tế, "Tiểu tử, ngươi chờ..." Dược Sư Phật muốn chạy. Nhưng Sở Hạo lạnh lùng giơ lên ba ngón tay: "Ba!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận