Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1285 Cô Dương: không thể nhịn, muốn ủy khuất khóc......

Chương 1285 Cô Dương: không thể nhịn, muốn tủi thân mà khóc...... Cô Dương thật sự sắp bị Sở Hạo làm cho phát điên rồi, cái tên này là người gì vậy! Rõ ràng hiện tại chính mình đang hưng binh hỏi tội Sở Hạo, hơn nữa còn dùng những chuyện xấu xa trước kia của Sở Hạo để chất vấn, thế mà Sở Hạo lại chủ động nhắc đến những chuyện cầm thú trước đó hắn đã làm, thậm chí còn dùng kiểu ngắt câu lấy nghĩa, lời nói này lại khiến mọi người cảm thấy Cô Dương là kẻ vong ân bội nghĩa?! Cô Dương: còn có thiên lý không? Đối mặt với sự chỉ trích mang đầy bi phẫn của Sở Hạo, Cô Dương nghiến răng nghiến lợi, trong mắt dường như muốn phun ra lửa, hắn nghiến răng nói từng chữ một: "Ngươi làm sao còn có mặt nói chứ?!" "Năm đó ta ở dưới đáy động biển, vẫn còn là một thiếu niên vô lo vô nghĩ bắt sứa, chính ngươi cái tên hỗn trướng đã phá vỡ cuộc sống yên bình của ta! Ngươi giết vô số giống loài bị ma hóa, còn bắt chúng đi, cướp đoạt đại lượng dự trữ của Ma tộc chúng ta, khiến Ma tộc chúng ta về sau không đủ dùng!" "Hơn nữa ngươi còn giả làm người Tây Thiên, khiến ta lầm tưởng ngươi là người Tây Thiên phái đến, hỗn trướng à, ngươi thật là vô sỉ tới cực điểm!" Sở Hạo vẫn còn đang than thở khóc lóc, nghe Cô Dương giải thích thì bỗng dừng lại, nhếch miệng cười gượng gạo, "Đây chẳng phải tại năm đó ngươi quá ngốc sao? Mà chuyện đọc sách thực sự không tính là cướp, hơn nữa, ta cũng không có giả làm người Tây Thiên, là do ấn tượng ban đầu của ngươi chủ đạo sự hiểu lầm mà thôi. Không tính không tính." Cô Dương tức đến run người, "Một lần thì thôi đi, ta còn chưa cùng ngươi tính sổ, cái tên hỗn trướng nhà ngươi, sau này lại còn giả dạng thành lính đào ngũ của Tây Thiên, chạy đến phía Bắc Câu Lô châu dụ dỗ, khiến ta phải làm việc cho ngươi!" "Hiện tại mỗi khi trời tối, ta đều mơ thấy cảnh mình bị ngươi bóc lột ở Bắc Câu Lô Châu đó, mấy ngày mấy đêm đều phải đổ máu chiến đấu, ngươi mẹ nó còn bắt ta ăn một viên nhược trí đan, khiến ta như một kẻ ngốc để ngươi cướp hết công lao!" Cô Dương nói xong, trong lòng không khỏi tủi thân vô cùng, hốc mắt đã đỏ hoe. Đây mới thực sự là than thở khóc lóc mà. Bao nhiêu năm như vậy, Cô Dương vẫn luôn ghi tạc những chuyện Sở Hạo đã làm với hắn trong lòng, từng việc từng việc như roi quất vào tim Cô Dương vào mỗi đêm khuya, Cô Dương kiên cường đến mức nào? Hắn rất yếu đuối được không? Mỗi lần hồi tưởng lại những chuyện mình bị Sở Hạo hại, Cô Dương lại thấy tủi thân, khó chịu, muốn khóc. Hắn thực sự rất kiên cường, kiêu ngạo và phách lối, thế nhưng lúc này khi ở trên cao đối chất với Sở Hạo, nỗi tủi thân trong lòng Cô Dương như vỡ đê Hoàng Hà, hoàn toàn không thể nhịn được nữa! Cô Dương mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Sở Hạo, "Ta đang ở trong động ma khí rất tốt, không trêu ai gây ai, bị ngươi lừa ra ngoài làm không công, làm không công còn không được trả thù lao, không trả thù lao thì cũng thôi, quay đầu ngươi còn hút sạch ma khí trong động ma khí của ta!" "Ngươi nói xem, tại sao lần nào ngươi cũng nhằm vào ta mà thôi vậy? Ta Cô Dương đã có lỗi gì với ngươi?" Trong lòng Cô Dương vô cùng tủi thân, càng nghĩ càng muốn khóc, nhưng hắn không thể, hiện tại hắn là trùm phản diện thiên mệnh tam giới, là Đại nguyên soái Ma tộc tam giới, hắn phải kiên cường. Nhưng mà... thật sự không thể nhịn được nữa, tủi thân chết mất! Lúc này Cô Dương chỉ vào Sở Hạo, ngón tay run rẩy, môi cũng run rẩy, dường như còn muốn nói gì nữa, nhưng vì quá tủi thân, như nghẹn ở cổ họng, khó mà mở miệng. Sở Hạo sờ mũi, dù bị người ta vạch trần ngay trước mặt, Sở Hạo vẫn không hề cảm thấy một chút áy náy nào, thậm chí còn an ủi rất ôn nhu: "Nhóc Cô Dương à, chuyện trước kia qua rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước, không có chuyện gì đáng để nhớ mãi cả." "Hơn nữa, nếu không phải ta dụ dỗ ngươi ra khỏi cái động ma khí kia, để ngươi trải qua nhiều sự tôi luyện như vậy, làm gì có ngươi bây giờ, đúng không? Có lẽ giờ ngươi vẫn còn đang vẫy nước bên trong cái động ma khí kia đấy." "Nhóc Cô cô à, ngươi bây giờ là Đại nguyên soái Ma tộc rồi, ngươi phải có ý chí rộng lớn, gian khổ mới tạo nên ngươi, trải nghiệm mới mài giũa ngươi, ta thấy ngươi phải có lòng biết ơn, nếu không có ta, làm gì có ngươi bây giờ? Đúng không?" "Hơn nữa, trên đời này không ai làm công cho ai mãi cả, ta để ngươi cảm nhận được nỗi đau bị bóc lột, ngươi nên mở rộng tầm mắt, đi cứu vớt những người bị bóc lột giống như mình, báo thù chẳng có phong cách chút nào." Cô Dương thật sự sắp phát điên rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái tên ma quỷ từ trước đến nay vẫn bóc lột và khi dễ ta, giờ lại quay ra an ủi ta? Cô Dương tức đến mức những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn tròn điên cuồng trong mắt, "Ngươi, ngươi, ngươi... sao ngươi còn có thể nói được! Ngươi nghĩ xem ai đã hại ta ra nông nỗi này hả!" "Thanh xuân của ta, trí tuệ của ta, hùng tâm tráng chí của ta..." "Ta ta ta... ta..." Mọi người Tây Du thấy Cô Dương ủy khuất đến mức môi run rẩy, hốc mắt ướt đẫm như vậy, không khỏi lặng lẽ cúi đầu. Trực giác mách bảo bọn họ, chuyện Cô Dương nói chắc chắn không oan ức gì cho Sở Hạo, vì với tính cách của Sở Hạo, hắn thực sự làm được những chuyện đó. Hoàn toàn không có gì không hợp lý, thậm chí Cô Dương còn khá vụng về trong ăn nói, trong mấy câu ngắn ngủi kia, lại không biết còn bao nhiêu tủi thân không kể ra được. Có thể tưởng tượng được, Cô Dương đã phải trải qua những năm tháng này như thế nào, vất vả cho ngươi, hảo huynh đệ của chúng ta. Bốn thầy trò Tây Du đau buồn lắc đầu, bọn họ quyết định sẽ mặc niệm cho Cô Dương. Cô Dương khóc nức nở mấy tiếng, lại tỏ vẻ vô cùng kiên cường, "Còn nữa, Ma tộc chúng ta vất vả lắm mới muốn phục hưng được một lần, đem tất cả bảo vật ra, cũng bị ngươi cái tên hỗn trướng cướp đi!" "Còn nữa, lần đó chúng ta tấn công cái râu nhỏ dời núi, đánh nhau rất gian khổ, phải trả giá đắt, nhưng tất cả bảo vật đều bị ngươi cuốn đi hết!" "Còn nữa, trong một kiếp nạn ở Lưu Sa Hà, Ma tộc ta cũng bị ngươi kéo vào..." "Còn nữa..." Sở Hạo bị những lời trách cứ của Cô Dương làm cho ngây người, Sở Hạo cũng không ngờ rằng mình đã gây ra nhiều chuyện như vậy với Cô Dương, hơn nữa nghe chuyện nào cũng thấy không ra gì, bản thân mình quả thực quá vĩ đại, để Cô Dương có thể trưởng thành thành Đại nguyên soái Ma tộc, vậy mà đã phải hao tâm tổn trí nghĩ ra nhiều cách lịch luyện như vậy cho Cô Dương, nếu không về sau chẳng phải cái Tây Du này sẽ được kể tiếp bằng những tai ương chín chín tám mươi mốt nạn khi Cô Dương nhập ma hay sao? Ấy không đúng, chẳng phải mình đang bị Cô Dương hưng sư vấn tội sao? Sao lại lơ đãng như vậy? Sở Hạo ho nhẹ hai tiếng, Cô Dương vẫn còn tiếp tục chỉ trích, giọng điệu tủi thân thống khổ ấy, thật khiến người ta rơi lệ, không thể kích động hơn. Đáng tiếc, Sở Hạo vừa rồi mải nghĩ chuyện khác, nên không nghe được... Sở Hạo thăm dò hỏi, "Cái đó... xin lỗi nhé... vừa nãy ta hơi lơ đãng, hay là ngươi nhắc lại lần nữa được không?" Giữa thiên địa, mọi âm thanh đều im bặt. Người ta Cô Dương, đến tận trước mặt ngươi hưng sư vấn tội, thế mà ngươi lại lơ đãng?! Mọi người trừng mắt nhìn Sở Hạo và Cô Dương, trong chốc lát mà lại không thể phân biệt được ai mới là ma tộc! Có lẽ, cái người tiên quân mặc áo trắng, đẹp trai bất phàm kia mới là tên ma quỷ lớn nhất trong tam giới lục đạo kia đi? Sắc mặt Sở Hạo hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói một cách đầy chính nghĩa: "Không phải, ý ta là nếu... nếu như thật sự có chuyện đó." "Ngươi gặp phải những chuyện như vậy thật đáng thương, ta sẽ báo cáo với đơn vị chấp pháp công chính nhất tam giới, trả lại trong sạch cho ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận