Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 564: ngài đoán làm gì? Xảy ra vấn đề lớn nha

Chương 564: Ngài đoán xem làm gì? Xảy ra chuyện lớn rồi. Như Lai Phật Tổ trước tiên liền muốn giống như một con đà điểu mà chôn đầu xuống. Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh! Nhưng Quan Âm Bồ Tát lại không nhận ra sự yếu đuối của Như Lai Phật Tổ, chỉ là vô cùng nhẫn tâm, nói thẳng: “Như Lai Phật Tổ, ngài đoán xem làm gì? Xảy ra vấn đề lớn rồi!” Như Lai Phật Tổ ôm đầu, trong lòng vô cùng phát điên, nhưng vẫn cố gắng khó chịu nói “Không phải chứ, Dược Sư Phật cấp bậc kia ở đó, làm sao có thể xảy ra chuyện?” “Hắn Ngục Thần ngưu bức thế nữa, cũng không thể bắt nạt Dược Sư Phật chứ!” Quan Âm Bồ Tát mặt lộ vẻ xấu hổ, “Cái kia, chúc mừng ngài, đoán đúng rồi!” Mặt Như Lai Phật Tổ trong nháy mắt suy sụp như cha mẹ chết, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!” Quan Âm Bồ Tát hít sâu một hơi, “Sự tình là như vậy như vậy, như vậy như vậy...” Quan Âm Bồ Tát cấp tốc kể lại sự việc vừa phát sinh. Đương nhiên, tường thuật có phần thiên vị, nàng nhấn mạnh việc Sở Hạo dùng tay tát liên tục vào mặt Dược Sư Phật như thế nào. Đối với biểu cảm của Dược Sư Phật, từ lúc bắt đầu ngạo mạn, đến hoang mang ngờ vực, đến cuối cùng uất ức, được miêu tả vô cùng chi tiết! Đương nhiên, còn có một điểm quan trọng nhất, đó là việc tát Dược Sư Phật như tát con quay vậy. Chuyện này rõ ràng là không xem Dược Sư Phật ra gì. "Đại Sĩ, hay là ngươi nói chậm lại một chút?" Như Lai Phật Tổ nhìn Quan Âm Bồ Tát hình dung Dược Sư Phật bị tát còn hưng phấn như vậy, nhất thời có chút mộng bức. Nói thế nào thì mọi người cũng là một tập thể có chung vinh nhục, một người tổn hại thì tất cả tổn hại. Quan Âm Bồ Tát nói hăng say như vậy, thật sự có vui như vậy sao? Quan Âm Bồ Tát lúc này mới nhận ra mình có chút không hợp lẽ thường, chủ yếu là do đã nhập vai vào góc nhìn của Sở Hạo. Một người nửa bước Chuẩn Thánh tùy ý tát một vị Phật Tổ của thế giới Lưu Ly Quang, ai mà chẳng thấy vui sướng chứ! Quan Âm Bồ Tát vội vàng thu lại vẻ mặt, gấp gáp nói: "Ngã Phật, chúng ta bây giờ có vấn đề rất lớn!" "Sở Hạo nói, ban đầu hắn có lòng từ bi, định phối hợp đi về Tây Thiên, nhưng giờ lại bị chúng ta lấy oán trả ơn, hắn nói như vậy rất làm đau lòng người tốt." Mặt Như Lai Phật Tổ đen lại, "Ta đã mất mười mấy món pháp bảo, thậm chí còn bị Lưu Ly Huyễn Quang làm thương tổn bản thể, hắn còn muốn ta thế nào nữa!" Vừa nghĩ đến mười mấy món pháp bảo kia, Như Lai Phật Tổ đã cảm thấy tim mình đang rỉ máu. Nhiều pháp bảo như vậy, tùy tiện một món có thể mua chuộc một đám cường giả, đáng giá lắm thay! Hắn dù là Đa Bảo Đạo Nhân, nhưng pháp bảo cũng đâu phải trên trời rơi xuống. Pháp bảo thực sự có thể sử dụng không nhiều, thêm vào những năm gần đây phải dùng để mua chuộc lòng người, càng thêm khó chịu. Dù sao 3000 hồng trần khách tuy mang đến, nhưng cũng phải có lương chứ? Ít nhiều gì cũng phải cho một chút. Một món pháp bảo tốt một chút, là có thể khiến một Kim Tiên quy y theo Phật! Huống chi, Kim Tiên có thể tu luyện thành, nhưng pháp bảo chính quy lại rất khó có được, nhất là ở thời đại linh khí thiên địa đã suy yếu này. Đưa vào mười mấy món pháp bảo, hơn nữa còn vì bảo vệ Sở Hạo, Như Lai Phật Tổ đã thấy trong lòng rất ủy khuất! Quan Âm Bồ Tát cũng nhận ra sự khó chịu của Như Lai Phật Tổ, nhưng Quan Âm Bồ Tát vẫn bất đắc dĩ nói: “Ngã Phật, Ngục Thần nói, trừ phi chúng ta đem nóc chấp pháp đại điện cho bọn hắn, nếu không Tôn Ngộ Không nhất định sẽ không chịu lên đường." “Ngã Phật, tên Ngục Thần này đang giở trò để chúng ta phải thỏa hiệp theo ý hắn, chúng ta thật sự phải nghe hắn sao? Hắn đang can thiệp vào Tây Du đó!” Quan Âm Bồ Tát vô cùng không cam tâm nói. Mặt Như Lai Phật Tổ lộ ra vẻ nhức trứng, có lẽ do bị ngã xuống nền đá làm đau mông, hoặc có lẽ là do ngồi lâu làm tê, dù thế nào thì cũng rất đau là được rồi. Nhưng dù sao cũng chỉ là một chút vật liệu sửa chữa, cũng không phải không cung cấp được! Như Lai Phật Tổ nhổ ra một ngụm trọc khí, rất nhụt chí nói: "Còn có thể thế nào? Cho dù gọi sư phụ ta tới, cũng chẳng làm gì được hắn, hắn không hề can thiệp vào Tây Du, chúng ta không có bằng chứng." "Tiểu tử này nhìn thì ngông cuồng, ngang ngược, nhưng làm việc lại không để lại chút dấu vết nào, tất cả nhân quả, tựa như đã bị hắn gieo xuống từ trước." “Ngay cả chuyện Tôn Ngộ Không bị xiết chặt lần này, ngươi cũng thấy đấy, hắn không mở miệng, con khỉ ngang ngược kia rất có thể trực tiếp đánh chết Đường Tam Tạng." “Đường Tam Tạng lại vô cùng sùng bái tên Ngục Thần đó, còn chửi mắng Tây Thiên chúng ta 10.000 lần... Hiện tại chỉ có thể dỗ cho bọn họ lên đường trước đã, chuyện khác tính sau.” Như Lai Phật Tổ dường như có chút nhụt chí, nhưng cũng có vẻ đang tính toán điều gì đó. Thực ra Như Lai Phật Tổ không quá cần những người này phải quy y theo Phật, nếu không đã không dùng vòng kim cô trực tiếp buộc Tôn Ngộ Không, đó không phải là cách lấy đức phục người thật sự. Chỉ có điều, nghĩ đến khi thỉnh kinh kết thúc, với thái độ của mấy người thỉnh kinh này, hình ảnh đó chắc chắn sẽ rất khó coi. Đường Tam Tạng một cước bước vào Đại Lôi Âm Tự, lớn tiếng chửi một tiếng, "Đều mẹ nó đừng động đậy, đem kinh Phật Tam Tạng ra đây, bằng không sẽ chôn sống hết các ngươi!" A, Tào! Rõ ràng là đệ tử của ta chuyển thế, sao lại thành ra cái dạng quỷ quái này! Thật khó chịu! Nhưng cũng không còn cách nào, đối diện với Ngục Thần làm nghề chấp pháp, Phật Như Lai xem như nhận mệnh, cứ lừa cho qua trước đã. Tây Du lượng kiếp có thể giúp Tây Thiên trở nên vĩ đại lần nữa, không có gì quan trọng hơn chuyện này. Như Lai Phật Tổ phất phất tay, rất bất đắc dĩ nói: "Cho đi cho đi, không phải chỉ là một cái chấp pháp đại điện sao? Nhiều lắm là một hai dặm cần bao nhiêu nóc nhà chứ? Cho hắn!" "À đúng rồi, chấp pháp đại điện rốt cuộc lớn bao nhiêu?" Quan Âm Bồ Tát trầm ngâm 3 giây, "Không lớn, che mấy chục dặm thôi." Như Lai Phật Tổ trừng lớn mắt, giọng nói cao lên gấp mấy chục lần, "Ngươi nói cái gì! Toàn bộ chấp pháp đại điện, cần mấy chục dặm?!” "Phô trương lãng phí như vậy, Ngọc Đế hắn có thể đồng ý sao?" "À đúng rồi, hình như vật liệu đều là của Tây Thiên chúng ta!" “Hình như cả người làm cũng đều kéo từ bên này sang làm lao công……” "Nóc nhà chúng ta lại phải phá dỡ để đưa cho người ta sao?! A di đà Phật mẹ nhà hắn cái bay trên trời đại tào!" Trong nhất thời Như Lai Phật Tổ có cảm giác không muốn sống nữa. Thiếu cái gì liền đưa cái đó! Thì ra Ngục Thần đến Tây Thiên là để lấy vật liệu sửa chữa? Lại còn không trả tiền? Không trả tiền thì không nói, còn muốn chúng ta tự mình mang đến, tự mình giúp người ta xây nữa chứ?! Tây Thiên ta có hèn đến thế sao?! Cái chấp pháp đại điện này, Tây Thiên quả thực có cảm giác tham gia sâu sắc. Mặt Như Lai Phật Tổ đầy vẻ đau khổ. Quan Âm Bồ Tát thăm dò hỏi một tiếng, “Vậy ta… có đưa hay không đưa?” Như Lai Phật Tổ hít sâu một hơi, rồi như quả bóng bị xì hơi, “Đưa đi đưa đi, cho hết hắn, muốn cái gì đều cho hắn.” “Lần này là ta tính sai… lúc đó ngươi có nhìn rõ rốt cuộc là loại bảo vật nào không?” Quan Âm Bồ Tát lắc đầu. Như Lai Phật Tổ thở dài, “Đã biết… Nhỏ giọt nước cũng không lọt, lại còn ngang ngược, đối đầu với hắn chịu thiệt quá là bình thường." “Đi thôi….” Như Lai Phật Tổ nhìn Linh Sơn mà mình vất vả dựng lên, lại phải làm áo cưới cho người khác, thật là khó chịu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận