Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 780: đinh tai nhức óc: toàn thế giới người vô sản liên hợp lại

Chương 780: Đinh tai nhức óc: toàn thế giới người vô sản liên hợp lại Khi Sở Hạo nghe được hai chữ "phúc báo", trong nháy mắt có chút ngây người.
Khá lắm, thì ra đây chính là hình thức ban đầu của chủ nghĩa tư bản thời kỳ đầu.
Bất quá, kiếp trước Sở Hạo là một người lao động thuộc giai cấp vô sản vẻ vang, đã sớm miễn nhiễm với chiêu này, chỉ miễn cưỡng nói:
"Hay lắm, chẳng lẽ ta còn phải mỗi sáng 9 giờ đi làm, 9 giờ tối tan ca, như vậy mới hứng thú nổi với cái 'cơ hội làm việc' ngươi ban cho?"
"Tam giới hạo kiếp, vậy ngươi tự đi tìm kẻ tạo ra hạo kiếp mà giải quyết, tìm ta làm gì?"
"Ngươi A Di Đà Phật luôn miệng nói lòng dạ từ bi, trước hãy lau sạch mông ngươi đi đã."
"Toàn bộ Tây Ngưu Hạ Châu tĩnh mịch một mảnh, những kẻ tụng kinh niệm Phật kia, người không ra người, quỷ không ra quỷ, mỗi ngày 24 tiếng đều tụng kinh niệm Phật cho ngươi, tạo ra nguyện lực công đức cho ngươi."
"Thành tựu cao nhất của bọn họ cũng chỉ là được thăng cấp thành Phật binh, sau đó đến xây dựng chấp pháp đại điện cho ngươi."
"Bọn họ tụng kinh niệm Phật thảm hại như vậy, rốt cuộc đây có phải là phúc báo không? Hay là ngươi có sự hiểu lầm gì về từ 'phúc báo' vậy?"
A Di Đà Phật không hề để ý, trên thân phật quang tỏa sáng, giọng nói đầy từ bi và nhân ái:
"Ta Tây Phương Giáo phổ độ chúng sinh, vạn ngàn người ngu kia nếu không có phật pháp của ta, họ sẽ sống như dã thú, đối với tam giới, đối với thiên đạo đều không có một chút giá trị nào."
"Bọn họ tụng niệm phật kinh, khai mở trí tuệ và nhân ái, truyền bá kinh văn lại cầu được che chở, chuyện này đối với họ là vô vàn điều tốt, ngươi không hiểu thì đừng nhiều lời, lưỡng tình tương duyệt, sao có thể là bi thảm được?"
Sở Hạo suýt bật cười thành tiếng:
"Ngươi đúng là tự lừa mình như vậy sao? Vậy sự giác ngộ này của ngươi còn non nớt lắm."
"Để ta dạy cho ngươi, ngươi phải nói rằng nhân sinh không thể mãi vui vẻ, chịu khổ và phấn đấu mới là trạng thái bình thường của cuộc sống, còn ăn chay niệm Phật có thể khiến cuộc đời trở nên có ý nghĩa hơn."
"Sau đó ngươi tuyệt đối không được nói cho bọn họ biết, nguyện lực công đức mà họ tạo ra đều bị Tây Thiên ngươi lấy đi hết."
"Ngươi cũng tuyệt đối đừng nói cho họ hay, chính ngươi tước đoạt mọi con đường để họ thoát khỏi Tây Phương Giáo."
"Và cũng tuyệt đối không được để bọn họ biết, trên đời này vốn dĩ làm việc thì có cơm ăn, chứ không phải làm việc là phải nộp hết lương thực, sau đó lại phải thiên ân vạn tạ chờ ngươi bố thí!"
"Và cũng tuyệt đối đừng cho họ biết rằng, toàn thế giới người vô sản liên hợp lại, là có thể sáng tạo một thế giới mới!"
500 năm trôi qua, khi Sở Hạo một lần nữa hô lên "Toàn thế giới người vô sản liên hợp lại", mặt mọi người đều lộ vẻ kinh hoàng tột độ!
Bởi vì vào khoảnh khắc này, trên bầu trời dường như xuất hiện một vết rách.
Câu nói này, đủ để phá vỡ toàn bộ Tây Phương Giáo, thậm chí là cả thế giới!
Các vị Chư Thánh ở đây đều hoảng hốt, đặc biệt là A Di Đà Phật và Như Lai Phật tổ, bọn họ càng kinh hãi gấp bội.
Một khi liên hợp lại, Tây Phương Giáo coi như đã mất đi chỗ dựa cuối cùng.
Không còn những tín đồ kia tụng niệm kinh điển Phật pháp, Tây Phương Giáo sẽ sụp đổ hoàn toàn, kéo theo đó nhân gian...... sẽ khôi phục lại bình thường.
A Di Đà Phật bắt đầu luống cuống, sợ rằng Sở Hạo lại thốt ra những lời kinh thiên động địa, vội vàng có chút nhận thua nói:
"Ngục Thần Sở Hạo, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu khôi phục Tây Du, ngươi muốn gì cứ nói thẳng!"
"Ta không phải sợ ngươi hay là gì, ta là vì thiên hạ an bình!"
Vẻ bối rối của A Di Đà Phật lộ rõ trên mặt.
Nhưng tất cả là do một câu nói "toàn thế giới giai cấp vô sản liên hợp lại" của Sở Hạo mà ra.
Câu nói này khiến A Di Đà Phật bất an, trong sâu thẳm hắn cảm nhận được một sức mạnh khủng khiếp, tựa như đang giữ lấy cổ họng của mình.
Đối mặt với nắm đấm của người lao động, A Di Đà Phật cuối cùng vẫn lựa chọn nhận thua.
Giờ phút này, hắn từ chỗ sợ Tây Du không thể khôi phục, đã bắt đầu lo lắng cho việc Tây Phương Giáo của mình bị sụp đổ.
Bất quá, khi A Di Đà Phật nhớ lại, may mà Tây Ngưu Hạ Châu của mình được quản giáo chặt chẽ, chắc không ai mang tư tưởng kinh khủng này đến đó được.
Chắc là sẽ không sao thôi.
A Di Đà Phật không ngờ rằng, từ Tây Ngưu Hạ Châu, đã có một tăng nhân nhận lấy sứ mệnh truyền bá, đang trên đường đến Đại Đường thỉnh kinh.
Mà hơn nữa, hắn hiện giờ đã dẫm lên con đường chín chín tám mươi mốt nạn, chẳng qua là đang du hành về phương Đông.
Đây sẽ là một cuộc va chạm của số mệnh.
Tạm thời không bàn đến chuyện này.
Lúc này, Sở Hạo nhìn chằm chằm vào A Di Đà Phật, chỉ là muốn tiếp tục trêu chọc A Di Đà Phật đang tức giận này.
Đột nhiên, tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
【 Đại thế hiện tại không thể nghịch cũng, giai đoạn thứ hai chính thức mở ra 】
【 Nhiệm vụ trước mắt: đưa bốn thầy trò Đường Tăng tới, khôi phục Tây Du 】
【 Phần thưởng: Mười cái Hậu Thiên Linh Bảo chế thức! 】
Sở Hạo vốn muốn để A Di Đà Phật lĩnh hội một chút về quyền lợi của người lao động, nhưng nghĩ lại thấy hiện tại chưa thể phá tan hoàn toàn Tây Thiên được.
Dù sao, A Di Đà Phật vẫn cường đại như vậy, tu vi Thánh Nhân, không thể đối kháng, giảng đạo lý thì hiển nhiên là không có tác dụng.
Cho nên, Sở Hạo không khỏi mở miệng:
"Thôi được, thấy ngươi nổi giận rồi, ta cũng không so đo với ngươi nữa."
"Khôi phục Tây Du, cũng được."
A Di Đà Phật mừng rỡ như điên:
"Vậy còn không mau..."
Sở Hạo liền khoát tay:
"Nghe ta nói hết đã, sao không biết quy củ gì hết vậy?"
Mặt A Di Đà Phật đen như mực, nhưng chợt nhớ đến cái đầu của mình còn đang treo trên đại sảnh, vội vàng thừa dịp Sở Hạo chịu nhả ra liền nói:
"Còn nữa, trả đầu lại cho ta!"
Sở Hạo cười ha ha:
"Gấp cái gì, nhìn ngươi bộ dạng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc."
Trong lòng A Di Đà Phật như có ngàn vạn con kiến đang bò, ta hiện tại chỉ thấy cổ mát rượi thôi!
Sở Hạo thở dài, nói thẳng:
"Vậy ta sẽ nói thẳng điều kiện."
"Trước tiên nói về cái đầu chó này của ngươi đã......"
A Di Đà Phật tức giận quát:
"Ngươi tôn trọng chút đi!"
Sở Hạo quay người bỏ đi:
"Đàm phán kết thúc, bái bai."
A Di Đà Phật vội vàng giữ chặt Sở Hạo, dùng lời lẽ ôn hòa khuyên bảo:
"Sai sai, đầu chó thì đầu chó, chỉ cần ngươi trả lại cho ta thì mọi chuyện dễ nói."
Chư Thánh ở đây thấy thế thì mồ hôi đầy đầu, mặt mày xám xịt, A Di Đà Phật ngươi là dạng gì vậy?
Sở Hạo lúc này mới thản nhiên nói:
"Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục bàn về vấn đề cái đầu chó này, cái đầu chó này của ngươi là vì muốn đánh lén ta lúc ta đang tấn thăng, nên mới bị chém xuống......"
A Di Đà Phật nghe toàn là đầu chó, đầu chó, trong lòng giận đến không thể nói thành lời.
Đương nhiên, vẫn phải nhẫn nhịn.
Sở Hạo còn cố ý hỏi:
"Nói đầu chó không tức giận sao?"
A Di Đà Phật kìm nén xúc động muốn bóp chết Sở Hạo, giọng nói vô hỷ vô bi đáp:
"Chúng sinh bình đẳng, trong mắt ngươi là đầu chó, vậy chính là đầu chó."
Sở Hạo lại nhìn với vẻ khinh thường:
"Chơi xỏ biện chứng pháp cũng vô ích, chúng ta đang nói về cái đầu chó khách quan, không phải chủ quan."
A Di Đà Phật không nhịn được nữa, nhưng vẫn cố nén:
"Vậy xin Ngục Thần hãy nói xem rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
Sở Hạo lúc này mới miễn cưỡng nói:
"Trước kia muốn cái đầu chó của ngươi, thuần túy là vì thấy nó sáng sủa thôi, ngươi nếu mang đi thì ta không có đèn treo tường, ngươi xem có tìm cái gì khác thay thế không?"
"Ví dụ như mấy thứ khác có thể phát sáng, ví dụ như đầu của các Phật Tổ khác chẳng hạn?"
Ánh mắt Sở Hạo, chỉ thoáng nhìn qua Như Lai Phật Tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận