Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1803 cho ta cái mặt mũi, Như Lai đổi ý

Sở Hạo gật đầu, sau đó rời khỏi hành cung. Khi hắn bế quan đột phá, hạ giới mới vừa trải qua một đêm. Tây Thiên thấy động tĩnh trong động phủ tối qua, tự nhiên là suy đoán ai thắng ai thua giữa Sở Hạo và Ma tộc.
"Quan Âm Tôn Giả, ngươi lại đi xem thử cái tên Sở Hạo kia thế nào rồi," Như Lai hạ lệnh.
Quan Âm xuống phàm, đến trước động phủ, nhưng lại không dám xâm nhập. Đúng lúc này Sở Hạo từ trên Thiên Đình trở về, thấy Quan Âm liền tiến lên chào hỏi: "Tiểu Quan Âm, thế nào?"
"Sở Hạo, ngươi không sao chứ?" Quan Âm dò hỏi.
Nghe vậy, Sở Hạo lộ ra vẻ tươi cười: "Sao thế? Tiểu Quan Âm quan tâm ta vậy sao?"
Đôi mắt đẹp của Quan Âm chớp động, lập tức nói: "Tối qua ngươi có phải là cứu Đường Tam Tạng mà đại chiến với Ma tộc? Chắc hẳn Đường Tam Tạng không sao chứ."
"Việc này hả, đương nhiên, ta đã dựa vào lý lẽ biện luận nên Ma tộc mới không ra tay với Đường Tam Tạng." Sở Hạo cố tình nói một cách gian nan.
Điều này khiến Quan Âm thở phào một hơi, rồi nói tiếp: "Vậy Ma tộc không làm gì ngươi chứ?"
"Đùa à, ta là tam giới chấp pháp ngục thần, bọn chúng không dám giết ta." Sở Hạo tự tin nói.
Quan Âm gật đầu: "Như vậy thì tốt, vậy ngươi mau để Chư Thần chấp pháp đại điện chuẩn bị ra tay đi, đến lúc đó chúng ta sẽ trong ứng ngoài hợp."
Đây là kế hoạch ban đầu đã bàn. Nhưng Sở Hạo đột nhiên nói: "Thủ hạ của ta? Bọn họ đã về rồi mà."
"Hả?" Quan Âm một mặt kinh ngạc.
Kịch bản không phải như vậy, chẳng lẽ không phải song phương trong ứng ngoài hợp đại sát tứ phương sao? Sao thủ hạ của ngươi đều rời đi hết rồi?
"Sở Hạo, ngươi chẳng phải nói giúp chúng ta sao? Ngươi còn lấy đi 3 triệu công Đức Thần Thủy cùng mười kiện tiên thiên Linh Bảo mà." Quan Âm trầm giọng nói, cho là Sở Hạo trở mặt.
"Đúng thế, ta là muốn giúp các ngươi mà, nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới thủ hạ của ta?" Sở Hạo hỏi ngược lại.
"Cái này..." Quan Âm nhất thời không biết nên trả lời sao.
Nàng nhìn Sở Hạo, dứt khoát nói "Tùy ngươi, ngươi đi nói với Phật Tổ đi."
"Cũng được." Sở Hạo cười, cùng Quan Âm về đến Tây Thiên doanh trại.
Trong doanh trại, Như Lai nhìn Sở Hạo lạnh nhạt nói: "Ngục Thần, ngươi hẳn là chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Tùy thời sẵn sàng rồi." Sở Hạo gật đầu.
Nhưng lời này lại làm Như Lai nhíu mày, hắn ngó quanh bốn phía hư không, nói: "Thủ hạ của ngươi đâu? Chẳng phải ở trong động phủ kia à?"
"Không có, bọn họ về rồi, cũng không dùng đến nữa." Sở Hạo lặp lại lần nữa.
Lời này lập tức làm cho Chư Phật kinh ngạc.
"Sở Hạo, ngươi có ý gì?" Bảo Nguyệt Quang Phật giận dữ, cho rằng Sở Hạo lại định đổi ý.
Ngay cả Như Lai cũng hơi nhướng mày: "Không có thủ hạ của ngươi, vậy Tây Thiên làm sao tùy tiện bắt Ma tộc đại quân?"
"Chuyện này dễ thôi, xem ta đây." Sở Hạo thề son sắt, sau đó bay ra ngoài.
Chư Phật không hiểu, đành phải nhìn theo hắn.
Chỉ thấy Sở Hạo đến trên không trung, đối với động phủ hô: "Di Lặc Phật đâu!"
Một giây sau, Di Lặc Phật cùng Ma tộc đại tướng Nhạc Sơn đi ra, nhìn lên không trung.
"Ngục Thần gọi ta có việc gì?" Di Lặc Phật cười híp mắt hỏi.
"Cho ta chút mặt mũi, lui binh đi." Sở Hạo nói.
"Được." Di Lặc Phật gật đầu.
Sau đó trực tiếp hạ lệnh dẫn Ma tộc đại quân rời đi.
Không sai. Rời đi.
Không một chút lý do, trùng trùng điệp điệp Ma tộc đại quân cứ như vậy biến mất trước mắt mọi người, hoàn toàn cho thấy thế nào là kỷ luật nghiêm minh, nói đi là đi.
Cảnh này khiến Chư Phật Tây Thiên trố mắt há mồm, đều không kịp phản ứng.
Như Lai cũng chấn kinh hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
"Xong rồi." Sở Hạo trở về, nói với Như Lai.
Nói xong, hắn liền xoay người muốn đi.
"Chờ một chút." Như Lai lập tức gọi hắn lại.
"Thế nào? Chuyện của ta làm xong rồi, nếu còn muốn ta làm thêm thì phải trả thêm tiền." Sở Hạo hỏi.
"Chỉ vậy thôi à?" Như Lai hỏi.
"Đương nhiên, không phải nói giúp các ngươi đánh lui Ma tộc thôi sao, đây không phải đánh lui rồi sao." Sở Hạo nói.
Lời này vừa thốt ra, làm cho Chư Phật muốn thổ huyết. Đánh lui? Ngươi gọi đây là đánh lui sao? Ngươi đang đùa kiểu gì vậy?
"Sở Hạo, chúng ta nói là tiêu diệt Ma tộc đại quân." Như Lai trầm giọng nói.
Hắn vốn cho rằng có thể nhìn thấy Ma tộc đại quân và Chấp Pháp đại điện song phương đại chiến, sau đó Tây Thiên ngồi thu lợi, kết quả không ngờ Ma tộc lại cứ thế mà đi.
Hơn nữa, lại chỉ vì một câu nói của Sở Hạo. Điều này khiến Như Lai có chút phát điên, cảm giác mình bị lừa.
Đối với điều này, Sở Hạo giải thích: "Tục ngữ có câu, không đánh mà thắng, có lẽ Ma tộc thấy anh tư của ta tối qua, nên hoảng sợ bỏ chạy."
Lừa gạt quỷ à?
Đó mà là hoảng sợ bỏ chạy sao? Như Lai còn nghi ngờ Sở Hạo có phải đã làm giao dịch với Ma tộc không.
Hắn vội vàng phái Quan Âm xuống hạ giới điều tra.
Sau khi Quan Âm hạ giới, tiến vào động phủ liền thấy ba yêu đều ở đó. Bọn chúng vừa nhìn thấy Quan Âm, liền thay đổi vẻ phách lối trước đó, vội vàng nói: "Chúng ta là bị Ma tộc uy hiếp đó nha."
Quan Âm không để ý đến bọn chúng, chỉ hỏi: "Đường Tam Tạng đâu?"
"Bị giam ở phía sau." Thanh Sư nói.
Quan Âm lập tức đi xem thử, phát hiện Đường Tăng và đồ đệ hoàn toàn bị nhốt, có chút bất ngờ là, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng bị nhốt ở đó.
Nàng không đánh rắn động cỏ, rời khỏi động phủ rồi báo việc này cho Như Lai.
Biết được Đường Tam Tạng không bị mang đi, Như Lai thở ra một hơi.
"Phật Tổ, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước nha." Sở Hạo nói.
Bây giờ Ma tộc đại quân rút lui, mà Đường Tăng và đồ đệ cũng bị bắt, theo như Tây Du kiếp nạn, tiếp theo sẽ là Tây Thiên xuất thủ.
Nhưng Như Lai vẫn cảm thấy không đúng lắm.
Đối với Tây Thiên mà nói, họ đã bỏ ra 3 triệu Công Đức Thần Thủy cùng mười kiện tiên thiên Linh Bảo để Sở Hạo xuất thủ.
Kết quả gia hỏa này chỉ động miệng một cái là kết thúc.
Điều này làm sao khiến Như Lai cam tâm, hắn nhìn chằm chằm Sở Hạo, trầm giọng nói: "Sở Hạo, 3 triệu công Đức Thần Thủy cùng mười kiện tiên thiên Chí Bảo đó là để cho ngươi liên thủ trấn sát Ma tộc đại quân, hiện tại bọn chúng chạy mất rồi, ngươi phải trả lại."
Rõ ràng, Như Lai không cam tâm để đồ của mình trôi xuống sông biển, lúc này muốn đổi ý.
"Nói gì vậy, chẳng lẽ ta không giúp các ngươi đánh đuổi đối phương?" Sở Hạo lập tức phản bác.
"Chỉ đánh đuổi thôi thì không đáng giá này, mau trả lại đây." Không có Ma tộc đại quân, Như Lai cũng không sợ một Chấp Pháp đại điện nho nhỏ.
Lời này làm Sở Hạo sầm mặt lại, hắn lạnh giọng nói: "Sao vậy? Phật Tổ muốn đổi ý sao?"
"Ngươi không hoàn thành ước định của chúng ta, mau giao trả đây." Kim quang trên người Như Lai lấp lánh, Phật uy cuồn cuộn, hướng về phía Sở Hạo mà đến. Muốn dùng sức mạnh của mình áp chế đối phương.
Sở Hạo cười lạnh một tiếng: "Đường đường là chủ phương tây mà lại không nói đạo nghĩa, muốn ta giao ra, ta cho ngươi biết, không có cửa đâu."
Nói, hắn liếc nhìn Chư Phật, nghiêm nghị nói: "Hôm nay ta muốn đi, ta xem ai dám cản."
Nói xong, hắn liền xoay người định rời đi.
"Mơ tưởng rời đi!"
Lúc này, Như Lai bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
Chỉ thấy hắn đưa tay phải ra, Phật quang nở rộ, vô tận quang mang tứ tán, sức mạnh mênh mông bao phủ xuống, trong lòng bàn tay đó, Phật ý mênh mông khuấy động mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận