Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1615 Tây Thiên cũng làm trộm mộ một bộ này?

Chương 1615 Tây Thiên cũng làm trộm mộ kiểu này sao?
Bởi vì Sở Hạo một quyền đã đánh nổ xác của lão tổ tông Nghiệt Long bộ tộc, còn đóng gói lại, mà Nghiệt Long bộ tộc trước khi trời tối không muốn mạo hiểm ra tay, nhưng bọn hắn cũng không thể cứ vậy mà bỏ qua cho Sở Hạo, không nói đến lần này phục kích là một kế hoạch tuyệt hảo, huống chi, xác lão tổ tông của bọn hắn còn ở trong tay Sở Hạo! Nếu để Sở Hạo mang đi, trời mới biết sẽ bị Sở Hạo đem làm trò gì! Thịt kho tàu? Nấu canh? Nghiền thành bột? Pha thuốc uống? Nghiệt Long bộ tộc vì xiềng xích huyết mạch mà cần một trận pháp có thể che chở bọn họ, nhất là vào ban ngày, để phòng bị kẻ khác xông vào nhà. Cho nên, bọn họ tuyệt đối không thể rời bỏ xác lão tổ tông, càng không cho phép Sở Hạo mang xác lão tổ tông của bọn họ đi nấu canh! Ngưu Ma Vương bị ánh mắt của Nghiệt Long bộ tộc dọa đến run rẩy, bất quá, Ngưu Ma Vương cũng biết lúc này nên tự mình ra tay. Nếu Sở Hạo không chết ở đây, vậy người chết sẽ là mình. Ngưu Ma Vương tiến lên vài bước, mặt mày dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Tốt tốt tốt, việc đã đến nước này, chính là lúc ta, Ngưu Ma Vương, vì Tây Thiên ra sức!" Thấy Ngưu Ma Vương bỗng nhiên cắn răng một cái, lấy ra một món đồ, Sở Hạo tập trung nhìn vào, không khỏi mở to mắt, hồn ngọc!? Tuy Sở Hạo không biết vì sao Ngưu Ma Vương lại có hồn ngọc, nhưng xem chừng là Tây Thiên để lại cho Ngưu Ma Vương làm của để dành. Ngưu Ma Vương giơ hồn ngọc trong tay lên cao, một giây sau, hắn run rẩy giận dữ gầm lên một tiếng, vậy mà cực kỳ hung hãn đem viên hồn ngọc kia hung hăng cắm vào hốc mắt mình! Sở Hạo trố mắt, siêu cấp Ốc Cảnh dạy? Nhưng mà, Sở Hạo phát hiện mình đã nghĩ sai. Ngưu Ma Vương không phải đang đau khổ, hắn là dùng hốc mắt nhét viên hồn ngọc kia vào đầu óc của mình. Cảnh tượng thật là máu tanh tàn nhẫn, khiến Sở Hạo không khỏi tặc lưỡi lắc đầu. Phải biết, trước đó Ngưu Ma Vương nhát gan nhu nhược như chuột, đến cả thê thiếp cũng không dám bảo vệ, thậm chí trước mặt mọi người, còn quay đầu bỏ chạy. Ngưu Ma Vương như vậy, giờ phút này lại dám làm ra chuyện nhét hồn ngọc vào sâu trong hốc mắt, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Ngưu Ma Vương là thật sự đang nhìn bằng con mắt khác... Ngưu Ma Vương giờ phút này thần sắc điên cuồng, Sở Hạo nhất thời có chút lo lắng. Đương nhiên, một giây sau, chuyện Sở Hạo lo lắng phát sinh. Sau khi Ngưu Ma Vương nhét hồn ngọc vào trong đại não, thấy Ngưu Ma Vương bỗng nhiên co giật một trận, ngã xuống đất, mất đi mọi cử động. Sở Hạo hơi nhướng mày, hắn có thể cảm nhận được Ngưu Ma Vương chưa chết, hắn chỉ là ngất xỉu, nhưng kỳ lạ là, Sở Hạo lại không cảm giác được sự tồn tại của Ngưu Ma Vương, Ngưu Ma Vương nằm ở đó giống như một cái xác, nguyên thần rời khỏi thể xác, đến cả linh hồn cũng không tồn tại. Dạng này không sai biệt lắm giống những Yêu Thần mà Sở Hạo từng thấy trong đế mộ trước kia, cũng ở trạng thái này. Sở Hạo nhíu chặt mày, không biết Ngưu Ma Vương đang làm cái gì, nhưng Sở Hạo không định cắt ngang động tác của Ngưu Ma Vương, dù sao Sở Hạo vốn là vì muốn nhập cuộc mà đến. Một giây sau, khi Sở Hạo cảnh giác vạn phần, bỗng nhiên cảm thấy ở đáy đầm chỗ sâu, một cỗ chấn động mãnh liệt đang nhanh chóng truyền đến, tựa như núi lửa sắp phun trào, mang đến cảm giác khủng bố. Không hiểu sao, Sở Hạo cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, một luồng khí tức hoang cổ dã man ập tới! Sở Hạo giật mình, đột ngột cúi đầu xem xét: "Ngọa tào! Làm cái gì vậy? Lỗ đen?!" Sở Hạo cúi đầu nhìn tiếp, thấy mặt đất đã sụp xuống từ lâu. Xuất hiện dưới chân là một vực sâu miệng lớn dài trăm trượng, mọc đầy răng nanh, thậm chí khi cái miệng kia mở ra, không thấy rõ nguyên hình quái vật. Nơi này là đáy đầm sóng biếc, đầm sóng biếc này cũng sâu đến ngàn trượng, nước đầm lại càng không biết nặng bao nhiêu, nhưng mà, cái miệng rộng lớn đến cả trăm trượng kia vậy mà điên cuồng hút cả vô tận nước đầm vào trong! Đầm sóng biếc đang bị thôn phệ với tốc độ mắt thường có thể thấy được! Mỗi một khoảnh khắc, mực nước đều tụt xuống mấy mét! Mà lại, không chỉ đơn thuần là bị uống nước, Sở Hạo đứng trong vòng xoáy đột nhiên cảm thấy khó chịu. Thân thể, linh lực, đến cả huyết khí trong người, pháp bảo trên người, đều hướng về cái miệng rộng kinh khủng kia mà di chuyển, tất cả đều như muốn bị cái miệng kia hút vào! Miệng vực sâu kia thôn phệ không biết bao nhiêu nước, lại không hề thu liễm, ngược lại tiếp tục điên cuồng hấp thu, phảng phất như mọi thứ trên thế giới này, hoa cỏ cây cối, trùng ngư điểu thú, linh hồn nguyên thần... đều muốn bị hút vào trong! Sở Hạo cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác khủng bố như thế, linh lực của mình vậy mà đã có chút không khống chế được, tổn thất một bộ phận. Sở Hạo không dám khinh thường, toàn lực vận chuyển Cửu Chuyển Cuộn Cổ Chân Thân quyết, muốn dùng thể tu để thoát ra. Nhưng mà, Sở Hạo phát hiện mình xê dịch một bước cũng có chút khó khăn, cái miệng vực sâu kia quá mạnh, thậm chí khiến công pháp của Sở Hạo có vẻ khó đối phó. Nếu là đánh nhau tay đôi, Sở Hạo chưa chắc đã kém con quái thú đáy đầm sóng biếc này, nhưng miệng vực sâu này hoàn toàn không có võ đức, chiêu này là kỹ năng thiên phú, khiến Sở Hạo không biết ứng phó ra sao. Sở Hạo không né nữa, chăm chú nhìn chằm chằm xuống đáy đầm, cái miệng vực sâu trăm trượng, sau khi dịch chuyển một chút, Sở Hạo cuối cùng cũng thấy rõ toàn bộ dáng vẻ của con cự thú kia. Nó có hình dáng giống dê, mặt người, mắt mọc dưới nách, răng hổ móng vuốt người, tiếng kêu như trẻ con. Sở Hạo hơi mở to hai mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Sao có thể? Con ác thú!?" Sở Hạo là người kế thừa đế mộ, sao lại không biết sự tồn tại của con ác thú này. Những Yêu Thần trong đế mộ, dù sao chỉ là tàn đảng do Đế Tuấn mang vào trong đại chiến Vu Yêu, còn nhiều hơn là những kẻ bị Vu tộc đánh chết hoặc tù binh năm đó. Nhưng dù là Vu tộc hay Yêu tộc, thì cũng đều đã bị Hồng Hoang hạo kiếp nuốt chửng, là những thứ không nên tồn tại trong thời đại này. Sở Hạo có được những Yêu tộc kia trong đế mộ cũng là dựa vào hệ thống mà thôi. Nhưng hiện tại lại không hợp lẽ thường, vì sao Ngưu Ma Vương... không đúng, Tây Thiên có thể khống chế được con ác thú này! Con ác thú tàn ác thời Hồng Hoang Viễn Cổ này đáng lẽ đã biến mất từ thời đại đó mới phải, Tây Thiên lấy đâu ra biện pháp? Viên hồn ngọc kia, lại là chuyện gì xảy ra? Vẻ mặt Sở Hạo đầy vẻ xoắn xuýt, nhưng hiện tại rõ ràng không phải lúc Sở Hạo xoắn xuýt. Uy lực thôn thiên của con ác thú, ngay cả ở thời Hồng Hoang cũng là thứ mà Vu tộc cực kỳ e ngại. Vì đây không phải yêu pháp, cũng không phải linh tu chi pháp, đây là thiên phú, là kỹ năng thiên phú bất công mà trời ban. Năm đó Yêu tộc dựa vào thiên ân của trời mà chống lại Vu tộc, Sở Hạo thể tu khó mà phát huy tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận