Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 808: Thiên Trúc Phật Quốc tập thể đốn ngộ? Phong tuyết thành nguy cấp

Chương 808: Thiên Trúc Phật Quốc tập thể đốn ngộ? Thành Phong Tuyết nguy cấp
Sở Hạo sau khi uống trà xong ở chỗ Minh Hà Giáo Tổ liền tự mình trở lại chỗ cũ.
Mà bốn người Tôn Ngộ Không đã sớm chờ đợi ở đó từ lâu.
“Đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi chứ?” Sở Hạo hỏi.
Trư Bát Giới toe toét miệng cười lớn: “Sắp xếp ổn thỏa hết rồi, có danh tiếng của lão đại quả thật là dễ dùng, Lan Lan hiện tại đã được hoàng đế Đại Đường phái người đi đón, sau này vinh hoa phú quý là điều không cần phải nói rồi.” “Chỉ là Lan Lan tuyệt đối không nên giống như ta mà ăn cho mập như vậy thôi, hắc hắc hắc…” Tôn Ngộ Không, Sa Ngộ Tịnh và Tiểu Bạch Long lại đứng riêng một bên, Tôn Ngộ Không có Hoa Quả Sơn ở Đông Thắng Thần Châu, ngược lại thoải mái vô cùng.
Xem dáng vẻ hiện giờ của Minh Hà Giáo Tổ thì Sở Hạo chắc chắn rằng hắn không dám mạo phạm đến Đông Thắng Thần Châu, nơi đó, không phải là một địa bàn đơn giản, xem như là địa ngục nhân gian cấp độ khó đi.
Sở Hạo thấy người đã đủ, đang muốn dẫn mọi người lên thiên đình.
Bỗng nhiên cảm nhận được ở phía tây của Tây Ngưu Hạ Châu, đột ngột có một luồng huyết tinh chi khí vô tận truyền đến.
Sở Hạo thi triển pháp môn, tập trung nhìn vào.
Thì thấy rằng ngay sau khi Sở Hạo vừa đi, Đại Ma Vương Ba Tuần đã mang theo vô tận A Tu La tộc lao về phía Tây Ngưu Hạ Châu.
Sở Hạo khẽ giật mình: “Ồ, phương hướng kia, chẳng lẽ là Thiên Trúc Phật Quốc?” “Ghê thật, Thiên Trúc Phật Quốc này sao mà lắm tai ương vậy, sớm đầu hàng có phải tốt hơn không?” Tiểu Bạch Long bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Vậy người A Tu La tộc nói sao?” Sở Hạo khoát tay: “Hàng xóm láng giềng cả, có gì mà không thể nói chuyện? Hắn rất nghe lời, ta rất vui vẻ.” Bốn sư huynh đệ Tôn Ngộ Không khẽ sững sờ, rồi đồng loạt giơ ngón tay cái lên: “Ngưu bức.” Đây chính là Minh Hà Giáo Tổ, một trong những chí cường giả của tam giới, mà Sở Hạo vậy mà chỉ vài ba câu liền thuyết phục được, hơn nữa còn trở về toàn thây.
Chuyện này thật sự đổi mới nhận thức của mọi người về Sở Hạo.
Trong lòng mọi người đều rất rõ, A Tu La tộc như mãnh hổ xuất quân, chính là lúc điên cuồng, vậy mà Sở Hạo lại có thể an bài được bọn chúng, Chỉ có thể nói rằng Minh Hà Giáo Tổ nhất định là đang kiêng kị điều gì đó.
Việc có thể khiến cho Minh Hà Giáo Tổ kiêng kị, cũng đủ chứng minh rằng Sở Hạo đã tấn thăng lên Chuẩn Thánh, và đã có vị trí trên bàn cờ tam giới.
Trong nhất thời, Tôn Ngộ Không bọn người lại càng xem trọng Sở Hạo hơn một chút.
“Thôi được, mặc kệ bọn chúng, chúng ta trở về thiên đình thôi.” Sở Hạo không biết ý nghĩ của bốn người, Sở Hạo hiện tại chỉ muốn khôi phục Tây Du.
Ân, cũng là vì nhiệm vụ đó mà.
Sở Hạo không biết rốt cuộc nhiệm vụ trước khi đưa có đổi được nhiệm vụ gì lợi hại hơn hay không, nhưng cho dù thế nào thì đồ hệ thống xuất phẩm chắc chắn là hàng thượng phẩm.
Nhiệm vụ chính tuyến trước đó đã giúp Sở Hạo bước vào cảnh giới Chuẩn Thánh, thậm chí khiến cho chấp pháp đại điện nhảy vọt lên trở thành một thế lực lớn của tam giới.
Sở Hạo cũng phi thường muốn biết nhiệm vụ phía sau là gì.
Cho nên, Sở Hạo liền dẫn đoàn người Tây Du rời đi.
Về việc A Tu La tộc tiến công Tây Ngưu Hạ Châu vào lúc này, Sở Hạo không châm dầu vào lửa thì đã là rất có lương tâm rồi, đương nhiên không cần phải mong chờ Sở Hạo sẽ ra tay cứu bọn họ.
Tây Ngưu Hạ Châu vô cùng rộng lớn, lớn đến không biên giới.
Vương quốc trong đó nhiều vô số kể, nhưng về tổng thể, mấy vương quốc lớn chiếm giữ hàng vạn cây số thì có tiếng hơn.
Trong đó có Thiên Trúc Phật Quốc giáp ranh với Đại Đường, bọn họ từ sớm đã rơi vào ác chiến với Đại Đường.
Mà bởi vì bên Đại Đường đột nhiên thể hiện sức chiến đấu cực kỳ cường đại, khiến cho Thiên Trúc Phật Quốc rất khó chống đỡ.
Dù sao thì Thiên Trúc Phật Quốc cũng chỉ là một quốc gia mà thôi, so ra kém xa với Nam Chiêm Bộ Châu đã hoàn toàn bị Đại Đường thống trị.
Bất quá, Thiên Trúc Phật Quốc luôn luôn có Phật Đà che chở, toàn bộ Tây Ngưu Hạ Châu kỳ thực cũng là một chỉnh thể.
Bị Tây Thiên khống chế chỉnh thể, cho nên dù có phân hay không phân quốc gia thì cũng không khác nhau là mấy.
Cho nên cho dù là khi đối mặt với công kích mãnh liệt của Đại Đường, Thiên Trúc Phật Quốc đều có thể chống chịu được.
Dù sao khi đánh không lại, bên trong Thiên Trúc Phật Quốc chắc chắn sẽ có một vài phật binh thức tỉnh lực lượng, lập địa thành Phật.
Mang cái tên mỹ miều là đốn ngộ, kỳ thực chính là Tây Thiên âm thầm an bài các La Hán đoạt xác xuống, dựa vào một chiêu ám độ trần thương để chống đến hiện tại.
Mặc dù nói Tây Thiên trước đó đã hoàn toàn bỏ rơi Thiên Trúc Phật Quốc, và đáp ứng rằng sẽ không trợ giúp.
Nhưng không ai ngờ rằng, bọn họ lại âm thầm an bài La Hán, mượn danh đốn ngộ, để đoạt xác các tướng sĩ Thiên Trúc Phật Quốc.
Phải biết rằng sau khi đoạt xác, cả linh hồn của người đó đều sẽ bị nuốt chửng, không được nhập vào Lục Đạo Luân Hồi, đúng là tàn nhẫn tự dưng.
Vả lại, vị La Hán đoạt xác người khác cũng phải từ bỏ nhục thân của mình, coi như là tự phế nhục thân.
Cả người đoạt xác và người bị đoạt xác đều không dễ chịu gì, nhưng sinh mạng của bọn họ thật sự không do bản thân bọn họ định đoạt.
Tin Phật thì còn cần gì đến linh hồn?
Việc đoạt xác đương nhiên là do các tầng lớp cao của Tây Thiên an bài, bất luận là ai cũng không thể tránh khỏi, Đương nhiên, người có chỗ dựa thì ngoại lệ.
Thủ đoạn đoạt xác này không phải không cần, mà là người bình thường không làm được chuyện tàn nhẫn như vậy, người bình thường cũng không thể chấp nhận loại chuyện này.
Nhưng mà, danh nghĩa là đốn ngộ, nhìn tín đồ Thiên Trúc Phật Quốc thì ai nấy đều vui vẻ chịu đựng, họ nào có để ý chuyện đoạt xác chỉ có linh hồn sẽ bị thôn tính tiêu diệt, Đối với họ, được hiến thân cho Phật Tổ đó là phúc phần tu luyện vạn kiếp.
Cho nên hiện giờ ở trong tầng lớp cao của Thiên Trúc Phật Quốc, một bộ phận người kỳ thực đã không còn là chính mình lúc đầu, dù là chưa từng gặp mặt, nhưng chiến đấu vẫn phi thường ăn ý.
Đương nhiên là, trong mắt người Thiên Trúc Phật Quốc, đây đều là đốn ngộ cả, không ai thêm chút hoài nghi nào.
Lúc đầu Thiên Trúc Phật Quốc giao chiến cùng Đại Đường bên ngoài thành Phong Tuyết, nhờ một chiêu âm thầm đoạt xác chuyển thế, mà có thể miễn cưỡng duy trì thế cục, Nhưng hôm nay, Thiên Trúc Phật Quốc lại sắp gặp phải khó khăn.
Giờ phút này, bên ngoài thành Phong Tuyết, Thiên Trúc Phật Quốc vẫn như ngày thường bình thường bày binh bố trận, chuẩn bị giằng co với Đại Đường.
Tổng cộng điều động 10 triệu quân!
Trong 10 triệu quân này, đều là đám cuồng tín đồ của Tây Thiên!
Trong đó thậm chí còn lẫn lộn rất nhiều các tướng lĩnh đã đốn ngộ đoạt xác thành Phật, tu vi của bọn họ đều bị hạn chế trong phạm vi sức mạnh cực mạnh của phàm nhân.
Trận chiến hôm nay, Thiên Trúc Phật Quốc nhất định phải đánh.
Lại vì bọn họ đã nhìn thấy một mảnh mây nhuộm máu trên bầu trời, Thiên Trúc Phật Quốc đứng mũi chịu sào, kinh hoảng không thôi, Bọn họ biết nếu không thể mau chóng đánh hạ thành Phong Tuyết thì e rằng sẽ phải nhận thế địch hai mặt!
Trên chiến trường, tiếng chém giết vang lên bốn phía.
“Đánh chiếm thành Phong Tuyết, hôm nay chúng ta, Thiên Trúc Phật Quốc sẽ ngủ nương môn Đại Đường, đào mộ tổ tiên bọn chúng, giẫm đạp lên mặt mũi bọn chúng!” “Phá tan thành Phong Tuyết, trực tiếp đồ thành, không để một ai sống sót, lũ nghiệt súc không tin Phật tổ này, tất cả đều đáng chết!” “Bọn chúng là Ác Ma nhân gian, không tin Phật, sau khi chết bọn chúng nhất định sẽ rơi vào A Tỳ địa ngục, chịu vô tận tra tấn, còn chúng ta, sẽ được Phật Tổ tác động, tiến vào thế giới cực lạc.” “Hôm qua Bồ Tát hiển linh, Bồ Tát đích thân tuyên bố, người không tin Phật đều là ma quỷ, giết bọn chúng không bị nghiệp lực, còn được công đức, xông lên!” “Ha ha ha ha, giết người một vạn, công đức vô lượng, các huynh đệ, cơ hội thành Phật của chúng ta tới rồi!” Thiên Trúc Phật Quốc hôm nay đã điên cuồng thấy rõ, dưới sự kích thích của công đức, bọn họ đã mất đi tất cả lý trí.
Vả lại, Bồ Tát cũng hiển linh nói đó là công đức, thì bọn họ còn đi đâu mà quan tâm đến quy củ nữa chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận