Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 849: khi Thánh Mẫu: Ái Thú không cưới, không cưới dẹp đi

Chương 849: Khi Thánh Mẫu: Yêu thì cưới, không cưới thì thôi.
Sở Hạo Sơ nghe còn thấy bình thường, đợi đến khi Lê Sơn Lão Mẫu đột nhiên đổi giọng, nhắc đến cả Tam Tiêu tiên nữ, Sở Hạo bắt đầu có chút bối rối.
Chẳng lẽ Vô Đương Thánh Mẫu không nhịn được, muốn đem mình bắt về Côn Lôn Sơn làm phu quân gán nợ sao!
Quan Âm Bồ tát vô cùng lo lắng, âm thầm truyền âm cho Lê Sơn Lão Mẫu, bảo bà ta nói theo lời đã định.
Lê Sơn Lão Mẫu rất khó chịu, mới miễn cưỡng nói theo:
“Đại nữ nhi tên là Chân Thật, năm nay hai mươi tuổi; thứ nữ tên là Yêu Yêu, năm nay mười tám tuổi; ba tiểu nữ tên là Liên Liên, năm nay mười sáu tuổi, chưa từng gả cho ai.”
“Yêu thì cưới, không cưới thì thôi.”
Quả nhiên, làm người khác sốn‌g chính là nhẹ nhàng thoải mái như vậy.
Lê Sơn Lão Mẫu nói xong, liền ngồi ở một bên, dùng ánh mắt như có như không trêu chọc nhìn Sở Hạo.
Tam đại sĩ nghe được đều p‌hát điên, ngươi nói như vậy, heo mới đồng ý a!
Trư Bát Giới đột nhiên đứng ra, nghĩa chính ngôn từ nói: “Ta đến!”
Tam đại sĩ: “......”
Cứu với!...... Cái này không cần bày mưu tính kế gì cả, làm sao lại tự chui đầu vào rọ vậy?
Tam đại sĩ nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Nhưng dù sao cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ bước này. Đương nhiên, tam đại sĩ cũng đều ghi nhớ chuyện Âm Dương Khổng Tước Linh kia.
Quan Âm Bồ tát đứng ra, lại nói:
“Vị trưởng lão heo này, nếu đã nguyện ý ở lại, chọn ngày chi bằng đụng ngày, tối nay thành hôn luôn.”
“Xin chư vị trưởng lão, còn có vị thiếu niên áo trắng kia, cùng nhau tham gia hôn lễ, cũng coi như là chấm dứt ân tình thầy trò.”
Tôn Ngộ Không mặt đầy trêu tức, cười nói:
“Sư phụ làm nam thân gia, còn bà này làm nữ thân gia, để lão Tôn làm người bảo đảm, Sa Tăng làm người mai mối. Không cần xem ngày, có Đế Quân ở đây, hôm nay là ngày lành tháng tốt trời ban, ngươi cứ bái sư phụ rồi làm con rể thôi.”
“Mẹ con cùng mâm, thật là đẹp quá đi!”
Tôn Ngộ Không đương nhiên là đã sớm nhìn thấu chân thân của đám người này, thật ra dù không nhìn thấu, chỉ cần vừa nghe Lê Sơn Lão Mẫu nói ra tên Tam Tiêu, Tôn Ngộ Không và Sở Hạo quen biết cũng không phải một hai ngày, liền biết ngay đây vốn dĩ là Vô Đương Thánh Mẫu.
Sa Ngộ Tịnh tu vi hiện tại không cao, nhưng không có nghĩa EQ không cao. Hắn từ vừa rồi vẫn chú ý Sở Hạo, từ các phản ứng của Sở Hạo, Sa Ngộ Tịnh lập tức hiểu được đây là người quen của Sở Hạo. Cùng Câu Trần Đại Đế là người quen, thì có mấy ai là phàm nhân?
Hắn tuy không biết Trư Bát Giới sao lại dễ dàng bị sắc đẹp dụ dỗ như thế, nhưng cũng không ảnh hưởng đến phán đoán cục diện của Sa Ngộ Tịnh.
Sa Ngộ Tịnh cũng rất chính nghĩa đứng ra: “Nhị sư huynh, đại sư huynh nói hay lắm!”
Đường Tam Tạng ở bên cạnh cũng thấy lạ lùng, tình huống này là như thế nào, đồ đệ trở mặt sao?
Đường Tam Tạng trong đầu không phải chỉ có cơ bắp, hắn cũng đã nhận ra điều không ổn, nhưng dù sao đi nữa, hết thảy vẫn phải lấy việc thỉnh kinh làm trọng.
Đường Tam Tạng quát Trư Bát Giới: “Bát Giới, ngươi vẫn còn muốn cùng vi sư đi Tây Thiên thỉnh kinh, sao ngươi có thể động phàm tâm?”
Trư Bát Giới lại tỏ vẻ bất mãn, phất phất tay: “Ta cả đời lăn lộn, hưởng thụ một chút thì sao chứ?!”
“Hoa cô nương, chúng ta bây giờ đi bái đường đi!”
“Xuân tiêu nhất khắc thiên kim, chớ lãng phí, đi đi đi!”
Trư Bát Giới không kịp chờ đợi kéo lấy tam đại sĩ định đi đại đường bái đường thành thân.
Quan Âm Bồ tát nhất thời chưa kịp phản ứng, không đúng mà, rõ ràng là bọn ta đến dụ dỗ hắn, bọn ta mới là người chủ động, vì sao Trư Bát Giới này còn nôn nóng hơn bọn ta, hắn không thèm diễn luôn sao?
Trư Bát Giới còn muốn nắm tay Vô Đương Thánh Mẫu, nhưng Vô Đương Thánh Mẫu liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cút!”
Trư Bát Giới ỉu xìu rời đi: “Dạ, mẹ.”
“Nhưng không biết mẹ định gả cô tỷ tỷ nào cho lão Trư ta đây?”
Vô Đương Thánh Mẫu thở dài: “Chính là đang khó xử chuyện này: ta muốn gả đại nữ nhi cho ngươi, sợ hai đứa nhỏ trách; muốn gả nhị nữ cho ngươi, lại sợ ba nữ trách; muốn gả ba nữ cho ngươi, lại sợ đại nữ trách. Cho nên cuối cùng vẫn chưa quyết.”
“Bất quá ta thấy ngươi có thể muốn hết tất cả!”
Vô Đương Thánh Mẫu: Ta tuyên bố, ngươi muốn hết cả!
Trư Bát Giới ngây ngẩn cả người, mặt đầy mờ mịt, cái này đơn giản vậy sao?
Ngươi đây là gả con gái hay là bán rau củ thế? Còn có thể cho hết không cần? Nhà ai làm mẹ vợ như thế vậy?
Tam đại sĩ cứ như vậy mơ mơ màng màng bị Trư Bát Giới kéo đến trước đại đường. Trước khi đi, Trư Bát Giới còn đặc biệt ngoảnh lại hướng về phía Đường Tam Tạng nói: "Sư phụ, con đi đây!"
Đường Tam Tạng đứng ở tại chỗ tức giận đến lồng ngực phập phồng, âm thầm giận dỗi dậm chân.
Đáng ghét!! Bị cướp mất cơ hội!
Chính mình vừa rồi còn hơi làm bộ à? Vậy mà bị Trư Bát Giới cướp đi, đáng ghét, đêm động phòng hoa chúc, chẳng lẽ ta chỉ có thể nghe lén ngoài cửa?
Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, Đường Tam Tạng vẫn là một lòng hướng Phật, bất quá nghĩ một chút cũng không tính phá giới.
Tam đại sĩ đang muốn đi vào thì Quan Âm Bồ tát chợt khẽ ngăn Trư Bát Giới lại:
“Khoan đã, khoan đã, không phải còn cần người chứng hôn sao?”
“Nếu sư phụ cùng sư huynh đệ đều không ai rảnh, chi bằng để nam tử tuấn tú phi phàm kia đến làm người chứng hôn cho ngươi.”
“Như vậy, cũng không chậm trễ việc sư phụ ngươi và các sư huynh đệ lên đường.”
Quan Âm Bồ tát tự nhiên là muốn nhân cơ hội sắp xếp Sở Hạo vào cuộc, hay nói cách khác, hết thảy cũng là để có thể ngủ cùng Sở Hạo.
Viên Âm Dương Khổng Tước Linh này là do Như Lai Phật Tổ phải rất vất vả mới cầu được.
Lần này chính là muốn cướp sắc Sở Hạo! Cũng muốn cướp cả khí vận của Sở Hạo!
Trư Bát Giới mặt hám sắc, vội vàng đến bên cạnh Sở Hạo, kêu lên:
“Lão đại, vậy thì xin nhờ huynh đến chứng giám cho hôn sự của lão Trư này, huynh thấy có được không...”
Trư Bát Giới còn định nói một tràng dài để thuyết phục Sở Hạo, nhưng Sở Hạo lười biếng khoát tay:
“Không cần nói nhiều, ta tác thành cho ngươi!”
Trư Bát Giới mừng rỡ, “Cám ơn lão đại nhiều, quả nhiên lão đại là người hiểu ta nhất! Ba cô Hoa nương này huynh lấy một người?”
Khóe miệng Sở Hạo giật nhẹ, nhưng cũng là bất đắc dĩ:
“Thôi đi, nếu ngươi thực sự không chịu được, vậy thì... ừm, đến lúc đó ta ngược lại có thể giúp ngươi sắp xếp một chút.”
Trư Bát Giới vô cùng hưng phấn: “Vậy thì tốt quá!”
Tam đại sĩ không biết trong hồ lô Sở Hạo bán thuốc gì. Quan Âm Bồ Tát càng thêm tức tối trong lòng.
Đáng ghét, nam nhân này quả nhiên muốn mượn cơ hội này để làm chuyện kia với mình sao?!
Đáng ghét, ta lại không thể phản kháng được, chẳng lẽ ta chỉ có thể hưởng thụ sao?
Nghĩ thôi mà đã thấy uất ức rồi!
Tam đại sĩ quay người rời đi.
Mà Đường Tam Tạng thấy khuyên can không được, chỉ có thể xoắn xuýt mang Tôn Ngộ Không cùng Sa Ngộ Tịnh rời đi:
“Thôi thôi, bần tăng chung quy là vô phúc hưởng thụ. Chúc các ngươi hạnh phúc!”
“Các đồ nhi, chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi thôi!”
“Đế Quân, náo xong động phòng nhớ về Tây Du a.”
Ba thầy trò rời khỏi chỗ này, ra bên ngoài kho củi chờ đợi.
Rất nhanh, đại đường đã treo cao đèn lồng đỏ, đốt lên nến đỏ.
Lại nghe thấy một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng mở ra, hai đôi đèn lồng đỏ, một bộ đồ ấm, hương thơm bay bay, tiếng ngọc bội leng keng, ba cô con gái xinh đẹp xuất hiện, từng người mày ngài cong vút, má hồng như hoa. Đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, yểu điệu động lòng người.
Còn Sở Hạo, lại ngồi ở trên cao, trở thành người nhà trai chứng kiến tân lang cưới tân nương, cũng là một phen phá vỡ luân lý rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận