Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1626 toàn diện bị thua? Ai dám khi dễ ca ca ta

Sở Hạo lúc này đứng ở một bên, cũng không biết mình có thể làm gì. Cao cấp cục, đây đúng là cao cấp cục thuần túy, cuộc chiến giữa Thần Long bộ tộc và Nghiệt Long bộ tộc, dư ba giao tranh tụ lại một chỗ, ngay cả Sở Hạo cũng khó mà chống đỡ. Đừng nói tham chiến, Sở Hạo quá sức lắm cũng chỉ có thể sống sót tạm bợ. Sở Hạo nghĩ hay là nên để Phượng Điệp đến gây sự đi, chuyện tranh đấu trong Long tộc này, e rằng Ngọc Đế cũng không xử lý được, chắc phải để mấy vị Thánh Nhân ra tay. Vốn dĩ nếu không có chuyện Nghiệt Long Lão Tổ hiến tế thần hồn sinh ra áp lực huyết mạch, Thần Long bộ tộc có thể dễ dàng áp chế Nghiệt Long bộ tộc. Nhưng Nghiệt Long Lão Tổ thân là Đới Nguyệt Long Đế, cũng được xem là cường giả Long tộc cao cấp vô thượng, hơn nữa, vào thời mạt pháp và trong tình thế suy thoái của Long tộc, bọn họ căn bản không thể chống lại uy áp từ việc Nghiệt Long bộ tộc hiến tế Nghiệt Long Lão Tổ. Lần này, quả thực Nghiệt Long bộ tộc quá hung hăng, lão tổ tế thiên, pháp lực vô biên.
Tuy nhiên, Sở Hạo cũng không quá lo lắng, dù sao Nghiệt Long bộ tộc dù có ngang ngược, hiện tại cũng chỉ có chút ưu thế, chiếm được phần nào thượng phong, nhưng thực lực thế này tranh đấu, muốn gây ra thương vong, không có mấy Nguyên hội cũng đủ để ngắc ngoải. Chỉ cần Tử Kim Long Hoàng cùng Bạch Kim Long Hoàng ngăn chặn kẻ đang “mở hack” kia, đi hiến tế con Hủ Bại Long Vương, những Long tộc khác khả năng lớn sẽ không xảy ra chuyện. Thậm chí còn không cần đến mấy Nguyên hội, đợi trời sáng mai, xiềng xích huyết mạch của Nghiệt Long bộ tộc lại một lần nữa phát động, lập tức chúng sẽ lại trở thành lũ sâu bọ trốn trong góc run rẩy.
Cho nên, tổng thể mà nói, chỉ cần Hủ Bại Long Vương không xuất thủ thì mọi chuyện đều dễ nói. Sở Hạo nghĩ như vậy. Nhưng thực tế có vẻ hơi tàn khốc. Lúc này, khí thế trên người Hủ Bại Long Vương vẫn liên tục tăng lên. Cái vương miện mục nát trên đầu hắn không còn là dáng vẻ tàn lụi nữa, không biết từ bao giờ, đã ngưng tụ lại thành một thứ có vẻ hoàn chỉnh. Hơn nữa, cái khí tức mục nát nồng đậm kia càng làm cho Sở Hạo cảm nhận được một loại uy hiếp cực độ. Đó là một loại sức mạnh siêu việt Chuẩn Thánh, Sở Hạo dám chắc trước đây trên người Hủ Bại Long Vương không có loại sức mạnh này. Chính là sức mạnh này khiến cho Hủ Bại Long Vương khi lấy một địch hai không những không rơi vào thế hạ phong, mà ngược lại còn dồn ép Tử Kim Long Hoàng và Bạch Kim Long Hoàng vào chỗ hiểm điên cuồng tấn công. Khung cảnh cực kỳ khủng bố, ít nhất đòn tấn công của Hủ Bại Long Vương khiến cho cả Tử Kim Long Hoàng và Bạch Kim Long Hoàng đều phải toàn lực né tránh. Nếu không, cỗ sức mạnh mục nát ngay cả thời không này tuyệt đối sẽ nuốt chửng bọn họ! Tử Kim Long Hoàng và Bạch Kim Long Hoàng liếc nhìn nhau. Trong mắt Tử Kim Long Hoàng đầy vẻ kinh hãi: “Lực lượng pháp tắc, đáng chết! Vì sao Nghiệt Long Lão Tổ sau khi chết còn giữ lại uy năng vô thượng như vậy? Sức mạnh pháp tắc ẩn chứa trong thần hồn ư?! Mẹ nó, phải để Mặc Bạch Long Hoàng đến thôi!” Bạch Kim Long Hoàng lắc đầu, trong ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng: “May là hắn đối với lực lượng pháp tắc chỉ có thể vung loạn sức mạnh lấy từ hiến tế ra, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm. Nếu không phải bị huyết mạch của Nghiệt Long Lão Tổ áp chế, ta nhất định không để cho Hủ Bại Long Vương có cơ hội ngang ngược thế này!” Tử Kim Long Hoàng mặt cười khổ, trên mặt thêm một vẻ bất đắc dĩ: “Ta nói lão ca, ta giờ phải làm sao đây? Đừng nói đến ngày mai, thực lực của hắn còn đang không ngừng tăng lên, e rằng sức mạnh hiến tế còn dư thừa, ta thấy chúng ta sống không quá ngày mai đâu.” Bạch Kim Long Hoàng mặt tối sầm lại: “Ngươi đừng nói nữa, đừng có làm tăng chí khí của người khác, dập tắt uy phong của mình! Yên tâm đi, sức mạnh của hai chúng ta sao lại có thể thua một tên nghiệt chủng tội long!” Thế nhưng, Bạch Kim Long Hoàng vừa dứt lời, “Bộp” một tiếng rất nhanh, hắn trực tiếp bị Hủ Bại Long Vương dùng đuôi quật vào người, mang theo khí mục nát kịch liệt! Rầm rầm! Cả người Bạch Kim Long Hoàng bị đập mạnh xuống mặt đất, khí mục nát kia trực tiếp biến toàn bộ đất đá dưới thân hắn thành bột cát, đến tận hư vô. Bạch Kim Long Hoàng bị ép khôi phục nguyên hình, tái nhợt nằm trên đất.
Tử Kim Long Hoàng vừa nhìn, mắt trợn tròn: “Lão ca, ngươi đừng có làm ta sợ đấy, vừa nãy còn nói hai ta đủ sức đánh hắn, sao ngươi lại nằm xuống trước rồi!” Bạch Kim Long Hoàng cười khổ, đây đã không còn là chênh lệch về lực lượng nữa, mà là sự khác biệt về chất. Hủ Bại Long Vương không mạnh, mạnh là cái thần hồn Nghiệt Long Lão Tổ. Dù đã chết nhiều năm, nhưng uy nghiêm của Đới Nguyệt Long Đế vẫn chí cao vô thượng, hơn nữa cái chất lượng hoàn toàn vượt cấp đó khiến cho Bạch Kim Long Hoàng không có mấy sức phản kháng. Nếu là Như Lai Phật Tổ, Bạch Kim Long Hoàng muốn vồ sao thì vồ, nhưng với kiểu như Nghiệt Long Lão Tổ, dù chỉ là một tàn hồn tồn tại vô số năm, cũng đủ làm cho Bạch Kim Long Hoàng không hề có chỗ trống phản thủ. Đây chính là sự nghiền ép về mặt chất lượng, thuộc dạng “bật hack”.
Giờ phút này, sau khi giải quyết xong Bạch Kim Long Hoàng, Hủ Bại Long Vương không nhìn Tử Kim Long Hoàng, mà lại hướng về Sở Hạo. Trong mắt Hủ Bại Long Vương không hề có một tia tình cảm, lạnh lùng nói: “Ngục thần Sở Hạo, ngươi ép ta phải luân lạc đến mức hiến tế thần hồn của lão tổ, mà ta cũng vì thế mà thời gian không còn nhiều. Tất cả điều này đều do ngươi gây ra! Hiện giờ các thủ đoạn của ngươi đều đã dùng hết, giờ ta lại rất muốn biết xem, ngươi định đấu với ta thế nào đây!” Hủ Bại Long Vương ít nhiều gì cũng có chút oán hận, tuy nhiên oán hận của hắn không phải không có lý, Hủ Bại Long Vương hiến tế thần hồn của Nghiệt Long Lão Tổ, đúng là đạt được sức mạnh vô tận, nhưng cái giá phải trả lại vô cùng to lớn. Thần hồn của Nghiệt Long Lão Tổ mạnh mẽ đến mức nào chứ, căn bản không phải sinh linh Tam Giới Lục Đạo này có thể tiếp nhận, huống chi Hủ Bại Long Vương vẫn bị xiềng xích huyết mạch trói buộc, cũng chưa bước ra được một bước cuối cùng. Chờ đến lúc sức mạnh thần hồn Nghiệt Long Lão Tổ phản phệ, Hủ Bại Long Vương sẽ chết tại chỗ, thân hồn đều diệt, vạn kiếp bất phục!
Hủ Bại Long Vương sớm đã biết cái kết cục này, nhưng mà, hắn đối với cái vận mệnh đáng chết này đã sớm hận thấu xương. Sinh ra đã mang tội, cả đời không thấy ánh mặt trời, dù trốn chui trốn nhủi, hay cấu kết với Tây Thiên, đó không phải là chuyện mà Long tộc nên làm, cũng không phải chuyện một kẻ kiêu ngạo nên lựa chọn. Nhưng hắn sinh ra đã phải như loài kiến, hắn sớm đã chán ghét cuộc sống này, nhất là lúc Thần Long bộ tộc chính thức tìm đến, giờ phút này Hủ Bại Long Vương lại cảm thấy có chút giải thoát. Hủ Bại Long Vương đối với cái chết của mình, sớm đã dự cảm, cũng sớm đã chuẩn bị. Nhưng Hủ Bại Long Vương lại càng muốn nếu đã phải chết, chắc chắn sẽ kéo theo Ngục thần Sở Hạo trước mắt cùng xuống mồ, dù sao, chính hắn đã đẩy Nghiệt Long bộ tộc vào bước đường cùng! Giờ phút này, Hủ Bại Long Vương chậm rãi bay về phía Sở Hạo, “Sở Hạo ngươi chạy mau!” Tử Kim Long Hoàng rất nghĩa khí xông lên, chắn trước mặt Sở Hạo. Nhưng mà, Sở Hạo giật nhẹ khóe miệng, trên mặt có thêm một chút cười khổ, trốn được sao? Ngay lúc Sở Hạo đã cảm thấy hôm nay mình không thể về nhà ăn cơm tối được thì bỗng nhiên, một giọng nói tức giận của một cô bé vang lên: “khi dễ ca ca ta, ta đập chết ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận