Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 498: Phi Long cưỡi mặt, liền hỏi Tây Thiên tại sao thua?

Chương 498: Phi long cưỡi mặt, liền hỏi Tây Thiên tại sao thua? Tử Kim Long Hoàng cũng là lần đầu tiên nghe nói như vậy, chợt nảy ra một ý nghĩ, "Ấy hắc, hình như là đạo lý này a! Tiểu tử giỏi, cảm ơn nha!" Sở Hạo ngại ngùng cười một tiếng, như đứa trẻ, "Khách khí, đây là việc ta phải làm mà." Sau đó, Tử Kim Long Hoàng tiếp tục dày vò Bạch Liên Đồng tử. "A!!!" "Ngục thần Sở Hạo, ta không tha cho ngươi!" Bạch Liên Đồng tử kinh khiếu lên, trong giọng nói tràn đầy bi thống. Ba ngàn chư Phật ở đây sắc mặt mang theo vẻ đồng cảm, ghê thật, ngục thần bổ đao này thật sự không xem ai ra gì. Mắt thấy Tử Kim Long Hoàng lại bắt đầu nắm lấy nguyên thần của Bạch Liên Đồng tử, đang định dùng cách xé rách cực kỳ thô bạo, Sở Hạo lại lên tiếng, "Ngươi xé như vậy rất nhanh sẽ dùng hết, dù sao nguyên thần là hàng dùng một lần..." "Hay là đổi cách cào móng vuốt? Kéo dài tuổi thọ có thể dùng của Bạch Liên Đồng tử, hơn nữa còn có thể vừa kéo vừa nói chuyện với mọi người." Tử Kim Long Hoàng lại nhướng mày cao lên, cười phá lên, "Đúng đúng đúng, đạo lý này, quả nhiên là người đọc sách có khác!" Sau đó, Tử Kim Long Hoàng lại dùng móng vuốt ấn lên long uy, như đào củ cải, cào nguyên thần của Bạch Liên Đồng tử. Bạch Liên Đồng tử đau đớn đến nước mắt cũng muốn bắn ra a! Mẹ kiếp, đúng là tàn nhẫn mà! Ba ngàn chư Phật cũng âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng thêm phần kiêng kỵ với Sở Hạo, ghê thật, chuyện liên quan tới người khác là một chút không làm. Sở Hạo tự nhiên không phải bắn tên không đích, ánh mắt liếc thấy khóe mắt của Như Lai Phật Tổ hơi lộ vẻ sảng khoái, còn vẻ ôn hòa trên mặt A Di Đà Phật trong chốc lát ngưng lại. Mặc dù rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, nhưng Sở Hạo cũng đã hiểu rõ trong lòng. A, A Di Đà Phật tên đàn ông thối này, quả nhiên là ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo. A Di Đà Phật sắc mặt vẫn lạnh nhạt không thay đổi, lại thản nhiên nói: "Long Hoàng các hạ, việc Tiểu Bạch Long Ngao Liệt bỏ mình, đúng là Bạch Liên Đồng tử tự tay giết." "Nhưng Ngao Liệt lúc đầu là một thành viên quan trọng trong đội thỉnh kinh Tây Du, hiện tại đáng lẽ phải ở khe Ưng Sầu đợi Quan Âm đại sĩ tác động, nhưng hắn lại xuất hiện ở đây, ngài không cảm thấy kỳ lạ sao?" "Có phải có người cố ý dùng Tiểu Bạch Long làm vũ khí hay không?" Nụ cười trên mặt A Di Đà Phật lộ ra vô cùng hiền lành, lại càng thêm ý muốn châm ngòi. Các Chân Long tự nhiên không phải kẻ ngốc, nghe A Di Đà Phật nói vậy, tự nhiên cũng sinh nghi. Bạch Kim Long Hoàng hừ lạnh một tiếng, "Việc này dù phải truy trách Tây Thiên các ngươi giám thị không nghiêm, nhưng nếu thực sự có người muốn bắt dòng dõi Long tộc ta làm vũ khí, ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ!" Na Tra bên cạnh lập tức khẩn trương lên, dù có ngốc hắn cũng có thể nghe ra, A Di Đà Phật đây là muốn kéo lão đại xuống nước! Bởi vì, nói cho cùng Tiểu Bạch Long là bị Sở Hạo phái đi. Nếu A Di Đà Phật thật sự muốn vu oan, Sở Hạo căn bản không có cách nào tẩy sạch. Nhưng mà, khi Na Tra khẩn trương nhìn sang thì phát hiện, mặt Sở Hạo vẫn thản nhiên như cũ. Không biết vì sao, Na Tra trong nháy mắt an tâm lại. Bởi vì, Na Tra vẫn tin tưởng Sở Hạo có thể giải quyết mọi chuyện, sẽ không dễ dàng bị đổ tội... Sắc mặt Sở Hạo lạnh nhạt, "Vậy theo ý của A Di Đà Phật, người khiến Tiểu Bạch Long đi đối phó Bạch Liên Đồng tử, chẳng phải rất hèn hạ sao?" "Nếu để ta bắt được hắn, nhất định khiến hắn đẹp mặt!" Như Lai Phật Tổ đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Ngục thần các hạ thật đúng là biết giả ngây giả dại? Người kia, chính là ngươi!" "Chứng cứ rành rành, các vị hãy nhìn!" Sau đó, Như Lai Phật Tổ vung tay lên, một vòng ánh sáng trên không trung ngưng tụ thành. Trong vòng ánh sáng, mọi người thấy Tiểu Bạch Long khí thế ngút trời từ trong bão tuyết lao ra, trực tiếp hướng Bạch Liên Đồng tử tiến lên. Đương nhiên, Như Lai Phật Tổ sáng suốt bỏ qua đoạn sau khi Tiểu Bạch Long giao chiến với Bạch Liên Đồng tử. Dù sao... Hắn cũng biết lúc Bạch Liên Đồng tử không thèm khuyên can, ngược sát Nguyên Thần Tiểu Bạch Long đặc biệt hống hách. Nếu để đám Chân Long này thấy cảnh tượng đó, nhất là câu "gia ngạo, làm khó dễ được ta", Như Lai Phật Tổ cảm thấy, bọn Chân Long sẽ san bằng Tây Thiên này mất! A Di Đà Phật trên mặt lộ vẻ thương xót, vô cùng đau khổ lắc đầu, "Ngục thần Sở Hạo, Ngao Liệt chỉ là một đứa trẻ, tại sao ngươi nhẫn tâm phái Tiểu Bạch Long xuất chiến?" "Tâm địa tàn nhẫn như thế, đơn giản còn hơn cả yêu ma!" Lời A Di Đà Phật đều là vẻ thương xót và trách móc, giống như đang quát mắng kẻ xấu xa phái quân. Đám cường giả Long tộc ở đây đều nhíu mày, cả Đại Lôi Âm Tự trong nháy mắt phảng phất như bị đóng băng. Bọn họ hung tợn nhìn về phía Sở Hạo, trong mắt mang theo uy áp vô tận. Bất quá, có lẽ do nhan trị của Sở Hạo khá cao, trông rất thuận mắt, nên đám cường giả Long Tộc cũng không dễ dàng bị châm ngòi. Càng không có nóng nảy trực tiếp ra tay như lúc nãy. Nhan trị của Sở Hạo, từ trước tới nay không chỉ giới hạn ở Nhân tộc. Bạch Kim Long Hoàng chỉ cau mày, nhìn về phía Sở Hạo hỏi: "Có chuyện này không?" Đám người Cửu Trùng Thiên vô cùng khẩn trương, Na Tra thậm chí đã chuẩn bị khai chiến. Nhưng Sở Hạo lại bật cười, vẻ mặt vô cùng ngây thơ, "Ha ha ha ha, chúng ta là người giảng đạo lý, cắt xén lời nói không được." "Không bằng Như Lai Phật Tổ ngươi chiếu nốt đoạn Tiểu Bạch Long bị giết đi? Còn nữa, ta chưa từng nói muốn Tiểu Bạch Long xuất chiến..." Như Lai Phật Tổ chợt cắt ngang lời Sở Hạo, cười lạnh nói: "Sự thật thắng hùng biện, chứng cứ rành rành, ngươi còn muốn cãi?" "Ngục thần không tuân Thiên Đạo giám thị, thần thông Viên Quang Kính của ta không cách nào chiếu rõ, trừ phi có Hạo Thiên Kính, nếu không ai cũng không thấy được tương lai." "Nhưng Hạo Thiên Kính sâu trong Thiên Đình Lăng Tiêu Bảo Điện, các vị cường giả Long Tộc làm sao vì ngươi mà tới Thiên Đình?" A Di Đà Phật vỗ tay, vẻ mặt thêm vài phần nhẹ nhõm, "Các vị tiền bối Long Tộc, cũng ngại xuất thế đã lâu, nhiễm nhân quả, đương nhiên không thể đến Thiên Đình." "Hơn nữa việc này đã tra ra manh mối, cũng không cần đến Thiên Đình, chi bằng ở đây quyết đoán luôn thì sao?" Các cường giả Long Tộc giữ im lặng không ý kiến. A Di Đà Phật nói đúng, cường giả Long tộc ẩn mình nhiều năm, chính là để tránh sự giám sát của Thiên Đạo, càng không dám nhiễm nhân quả của tam giới. Nên bọn họ nhất định phải nhanh chóng giải quyết, không thể cùng Sở Hạo đến Thiên Đình! Khóe miệng Như Lai Phật Tổ lộ ra nụ cười lạnh lẽo, "Bất quá, giờ phút này chứng cứ rõ ràng, cũng không cần nhiều lời như vậy, các vị tiền bối Long tộc, Ngao Liệt đi ra từ trận doanh của hắn, chắc chắn là nhận lệnh!" "Đã tra ra manh mối, ngục thần Sở Hạo, ngươi đã khiến Tiểu Bạch Long phải chuộc tội!" Trong nháy mắt, ba ngàn chư Phật và các cường giả Long Tộc trên sân, đều tập trung ánh mắt vào người Sở Hạo. Cười trên nỗi đau của người khác, mang sát khí đằng đằng, đắc ý vênh váo... Ba ngàn Phật tử lần đầu tiên lộ vẻ hả hê như vậy. Mà Sở Hạo mặt vẫn bình thản, không nói gì, như đang chờ đợi điều gì. A Di Đà Phật nắm chắc phần thắng, ánh mắt chứa đựng thương hại, từ trên cao ban ơn nói: "Ngục thần tuy tội không thể tha, nhưng Phật ta có đức hiếu sinh, nếu ngươi nguyện gia nhập Tây Thiên ta, tụng kinh lễ Phật vạn vạn năm, ta có thể tự cứu tính mạng ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận