Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 646: nhất định phải ngươi phạt xét thiên điều, 100 khắp a 100 khắp

Cô Dương quả thực tức điên lên.
Hắn chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy, ta đây là một đại ma đầu, giết người vô số, thống lĩnh vô tận yêu quái!
Vậy mà cứ bị trêu đùa hết lần này đến lần khác!
Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!
Nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo Sở Hạo có cái loại Kim Ô hóa hồng chi thuật lưu manh kia!
Trước đó Cô Dương cũng vì biết Sở Hạo có cái loại thần thông vô lại như vậy nên mới bố trí La thiên ma võng, thiên la địa võng, trói long thằng ba loại thủ đoạn cường hãn kia!
Ai ngờ, Sở Hạo hắn căn bản không mắc mưu!
Ba loại thủ đoạn cường đại kia vốn là dùng để bắt cá lớn, ai ngờ lại bị một con cá chết tôm nát làm hỏng chuyện!
Hiển nhiên chính là đang nói cái tên Bạch Liên Đồng tử nào đó.
Cô Dương khóc ròng!
Cái tên Bạch Liên Đồng tử kia, sao mà nó nhược trí vậy!
Nếu hắn không phải kẻ ngốc, thì ba loại thủ đoạn của lão tử đã trực tiếp hàng phục được Sở Hạo rồi!
Giờ thì hay rồi, bị người ta hết lần này đến lần khác trêu đùa, trước thì trộm nhà, giờ đến cả cái tên cá chết tôm nát kia cũng bị Sở Hạo vắt kiệt giá trị cuối cùng!
Cô Dương tức giận phẫn nộ!
Hắn ra sức đuổi giết Sở Hạo, gần như dùng hết sức lực cả đời!
Rất nhanh, hắn thấy khoảng cách giữa mình và Sở Hạo càng lúc càng gần, Cô Dương mừng rỡ, “Cuối cùng cũng sắp bắt được ngươi rồi Sở Hạo! Đợi ta bắt được ngươi, ta sẽ phạt ngươi chép thiên điều một trăm lần, một trăm lần! Để ngươi ngục thần ngày ngày chấp pháp phạm pháp!” “Chờ chút, sao hắn lại dừng lại, chẳng lẽ, không phải… dừng lại! Ngươi đừng quay lại đấy nhé!” Cô Dương phát hiện căn bản không phải mình đuổi kịp Sở Hạo mà là Sở Hạo chủ động dừng lại!
Một màn quen thuộc.
Sở Hạo lại là một chiêu cũ, đột ngột quay đầu móc, hóa thành cầu vồng, lướt qua người Cô Dương.
Cô Dương lập tức tức nổ phổi.
Cái này mẹ nó chẳng phải là lại định quay về hiện trường gây án tiếp đấy chứ?!
Đúng vậy!
Sở Hạo xoạt một cái, lại quay về trước mặt Bạch Liên Đồng tử.
Sở Hạo giống như một ngục thần chính nghĩa ngôn từ, quát Bạch Liên Đồng tử: “Tiểu tử, thành thật chút đi, nhiệm vụ giao cho ngươi làm xong chưa?” Bạch Liên Đồng tử khóc không ra nước mắt, “Đại lão, tay chân ta đều bị trói hết rồi, ta làm sao mà lấy ra được!” Bạch Liên Đồng tử chợt cảm thấy cuộc sống của mình quá khó khăn.
Vất vả lắm mới cướp được Hồng Liên Nghiệp hỏa từ chỗ Như Lai phật tổ, mới dùng được một lần, liền bị người ta cướp đi mất?
Ta mẹ nó xuống đây là để hàng yêu trừ ma, thế mà lại bị một tên ngục thần cướp, còn gì là thể diện!
Sở Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Cô Dương sắp đuổi tới nơi.
Đặc biệt là cái bộ mặt đã bị lửa giận thiêu đốt đến gần như biến dạng của Cô Dương.
Nếu mà bị Cô Dương bắt được thật, Sở Hạo đoán chừng hắn ngay cả tự bạo cũng làm được.
Sở Hạo vội vàng thả một tay cho Bạch Liên Đồng tử, “Nhanh lên, đừng có chậm trễ, đưa bảo kiếm ra… Ngọa tào, nhiên huyết chi thuật, cái này mẹ nó không muốn sống nữa à!” Sở Hạo đang định tiếp tục làm ác thì chợt phát hiện Cô Dương ở phía sau lưng toàn thân bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ tươi, rõ ràng là đã vận dụng nhiên huyết chi thuật.
Cái loại cấm thuật lấy tinh huyết, sinh mệnh ra để đổi lấy sức mạnh bạo tăng này có tác dụng phụ cực lớn, không phải lúc liều mạng, thì không ai muốn dùng.
Sở Hạo thật không ngờ, Cô Dương lại chỉ vì bị mình trộm cái nhà mà vội vàng đến mức này?
Xem ra lần này là không lấy được rồi.
Sở Hạo chỉ vào Bạch Liên Đồng tử đã đưa một tay ra, đe dọa, “Tiểu tử, đưa bảo kiếm ra, giải khai cấm chế trên đó.” “Lần sau ta tới, mà không lấy được bảo kiếm, thì mạng chó của ngươi… không nói nhiều nữa, ta chạy trước đã, gặp lại sau nhé.” Sở Hạo tại chỗ chạy trốn.
Còn Cô Dương thì điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, mặt mũi vặn vẹo, gần như bị phẫn nộ thôn phệ ý thức.
“Đứng lại, tên tiểu nhân hèn hạ kia, đứng lại cho ta, cùng ta đánh một trận đàng hoàng!” “Đáng giận, ngươi đừng chạy, a a a a!!” Cô Dương đuổi tới thì phát hiện Sở Hạo đã lại đi trước một bước, hóa thành cầu vồng, biến mất không tung tích.
Tức đến mức Cô Dương suýt thì đau tim mà chết.
Cô Dương tức giận đến ngửa mặt lên trời thét dài, “A a!! Ta Cô Dương chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy!” “Đứng lại!” Cô Dương không có thời gian để ý đến Bạch Liên Đồng tử, tiếp tục điên cuồng truy sát Sở Hạo.
Bạch Liên Đồng tử ở giữa sân, cảm nhận được sự cô độc và tịch mịch.
Nhưng rất nhanh hắn đã kịp phản ứng, vội vàng giải khai trói long thằng trên người.
Lúc hắn định chạy, thì chợt nghĩ đến nụ cười ngại ngùng thuần khiết của Tiên Quân kia.
Cả người hắn lạnh run, sợ hãi tột độ!
Bóng ma tâm lý lớn nhất của Bạch Liên Đồng tử, chính là cái Tiên Quân kia!
Nếu mà… để hắn tới mà không thấy mình, không lấy được bảo vật, vậy thì chẳng phải là… Bạch Liên Đồng tử tuy bị lôi kéo lên trên, nhưng dù sao cũng là trước mặt mọi người của Tây Phương Giáo, những người kia cần phải nể mặt Chuẩn Đề thánh nhân.
Còn Sở Hạo đã xác thực rồi, chính Chuẩn Đề thánh nhân còn bị Sở Hạo thiệt lớn, Thất Bảo Diệu Thụ đến giờ vẫn chưa lấy lại được.
Không được, Tiên Quân này không thể đắc tội, đắc tội còn sống không bằng chết.
Bạch Liên Đồng tử bị Sở Hạo dọa, ngoan ngoãn giải khai cấm chế trên bảo kiếm ở nguyên chỗ, cung kính tại chỗ, hai tay nâng bảo kiếm chờ đợi Sở Hạo.
Đúng lúc này, Bạch Liên Đồng tử thấy trên trời một đạo cầu vồng xẹt qua, giọng Sở Hạo từ xa vọng đến, “Ta đến rồi!” Thanh âm vang vọng trên không trung.
Một giây sau, bảo kiếm trong tay Bạch Liên Đồng tử biến mất.
Hắn ngẩng đầu, thấy Sở Hạo đang cười tươi rói ôn hòa nho nhã, “Tạ nhé!” Bạch Liên Đồng tử hưng phấn vô cùng.
Cuối cùng thì cũng tiễn được ôn thần này đi rồi!
Giờ cuối cùng cũng đến phiên mình trốn!
Bạch Liên Đồng tử vô cùng vui sướng!
Sau đó, Sở Hạo quay người hóa thành cầu vồng rời đi, nhưng để lại một câu, “Cô Dương, đừng đuổi theo nữa, tội phạm của ngươi muốn chạy trốn kìa!” Bạch Liên Đồng tử: “???” Ta mẹ nó!!!
Bạch Liên Đồng tử sợ hãi tột độ.
Ngọa tào, qua cầu rút ván, tá ma giết lừa?!
Đến đội sản xuất chủ nhiệm cũng chưa làm đến mức đuổi tận giết tuyệt như thế đó!
Bạch Liên Đồng tử suýt thì tức ói máu!
Nhất là giờ Cô Dương đang tức giận ở đỉnh điểm, nếu như hắn bắt không được Sở Hạo, chắc chắn sẽ đem toàn bộ cơn giận trút lên đầu mình mất!
Không được, phải chạy, nhất định phải chạy, nếu không sẽ chết!
Bạch Liên Đồng tử quay người, định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một con ma đầu đầu sói mình người, ma khí vây quanh, dữ tợn đáng sợ xuất hiện trước mặt Bạch Liên Đồng tử.
Cô Dương truy sát Sở Hạo không tiếc dùng nhiên huyết cấm thuật, thậm chí cả nguyên hình cũng biến hóa ra, nhưng vẫn không đuổi kịp.
Có thể thấy lúc này Cô Dương phẫn nộ đến mức nào.
Cô Dương một tay bắt lấy Bạch Liên Đồng tử đang định chạy, Cô Dương nghiến răng nghiến lợi, giọng nói gần như là ép ra từ kẽ răng, “Muốn đi đâu? Người Tây Thiên các ngươi toàn một lũ khốn nạn!” “Sở Hạo đã thế, ngươi cũng vậy!” “Ngươi phải trả giá đắt cho tội lỗi của hắn!” Bạch Liên Đồng tử tủi thân, trong nháy mắt bùng nổ, suýt nữa thì khóc lên.
Ta mẹ nó trêu ai vào ai chứ!
Ta cái gì cũng không làm mà, ta cũng là người bị hại mà!
Nhưng rõ ràng Cô Dương không cho Bạch Liên Đồng tử cơ hội giải thích, trói long thằng trói chặt Bạch Liên Đồng tử, lôi kéo Bạch Liên Đồng tử đi.
“Không, không cần bắt ta, ta vô tội mà, ta mẹ nó thật sự không làm gì hết mà! Ô ô ô ô ô!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận