Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 579: tăng nện dưới ánh trăng cửa? Đường Tăng thủ tú, siêu độ ác ôn

Chương 579: Tăng nện cửa dưới ánh trăng? Đường Tăng ra tay, siêu độ ác ôn
Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
Đường Tam Tạng nhìn nắm đấm của mình đấm nát cánh cửa, vẻ mặt cứng đờ.
Xong rồi, mấy ngày nay tu luyện quá độ, bình thường hay gõ mấy con vật nhỏ kia quen rồi, nhất thời chưa đổi lại được.
Không ngờ sơ ý lại đánh nát cửa, có chút lúng túng.
Ngay cả Bạch Long mã cũng có chút muốn bỏ chạy.
Trực giác mách bảo Bạch Long mã, sau đó chỉ sợ sẽ có chuyện bất thường xảy ra.
Quả nhiên, sau khi Đường Tam Tạng dùng hai ngón tay gõ nát cánh cửa kia, liền thấy trong thiền viện, ầm ầm lao ra một đám hòa thượng.
Mặt mày tất cả các hòa thượng đều đầy vẻ cảnh giác, mỗi người cầm thương, cầm gậy, múa đao múa kiếm.
“Có ai không mau ra đây a, có người phá quán rồi! Mau bắt đám người hay gây sự này lại!”
“Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là người của quan phủ? Đáng chết, vậy mà cái này cũng bị tra ra được!”
“Mặc kệ là ai! Cũng dám đến gây sự với Quan Âm thiền viện chúng ta, Bồ Tát phù hộ, hôm nay cho dù là quan phủ đến cũng có đi mà không có về!”
Một đám người bao vây Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không.
Những hòa thượng này ai nấy đều mặt mày dữ tợn, sát khí đằng đằng.
Nơi này chính nghề là thiền viện, nhưng khi trời tối người yên, họ cũng sẽ tiện tay làm chút chuyện cướp bóc.
Cho nên, bọn họ cầm thương cầm gậy, múa đao múa kiếm, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng khi thấy Đường Tam Tạng thân cao lực lưỡng, bọn họ không khỏi ngây người.
Cho dù cơ bắp toàn thân giấu dưới lớp cà sa, họ vẫn cảm nhận được dường như trong người Đường Tam Tạng ẩn chứa một cỗ sức mạnh bùng nổ khủng khiếp.
Thêm vào đó cánh cửa lớn vừa rồi hình như là bị Đường Tam Tạng đánh nát, khiến mọi người càng thêm khẩn trương, như lâm đại địch.
Một tên hòa thượng nhỏ gầy tên Quảng Trí nhảy ra, nhìn chằm chằm Đường Tam Tạng, giọng nói vô cùng âm trầm: “Ngươi kia, làm cái quái gì!”
Đường Tam Tạng: “???”
Tôn Ngộ Không: “???”
Tên hòa thượng này, từ đâu ra vậy?
Tiểu hòa thượng Quảng Trí hơi nhướng mày.
Phía sau có hòa thượng vụng trộm tiến lên nói: “Sư đệ Quảng Trí, hẳn là đám người này từ sườn núi bên cạnh tới? Hỏi xem đỉnh núi đi? Đừng có xông vào Long Vương Miếu.”
Tiểu hòa thượng Quảng Trí rất tán thành, đám này trông cũng được, không giống thổ phỉ bình thường, e là hảo hán Lương Sơn bên cạnh tới.
Đối đầu với bọn hắn, trừ phi thật sự là đến bước đường cùng, nếu không ai cũng không muốn chết cùng.
Tiểu hòa thượng Quảng Trí nhảy ra, quát Đường Tam Tạng: “Nấm kia, mày là đường nào? Giá bao nhiêu?”
Đường Tam Tạng: “???”
Cái mẹ nó, ta là vào ổ thổ phỉ hay là vào thiền viện vậy?
Trên tường kia còn viết chữ “Thiền”, xung quanh bày biện, cũng toàn là đồ cúng Phật Đà Bồ Tát.
Sao mỗi tên đi ra lại nói toàn giọng thổ phỉ vậy?
Đường Tam Tạng chỉ có thể cố kìm nén bực bội, đến cả tự giới thiệu cũng không biết mở lời từ đâu.
Mà Tôn Ngộ Không thì càng thêm khinh thường.
Một đám kiến hôi như vậy, ở trước mặt mình ba hoa chích chòe mấy câu xóm làng, Tôn Ngộ Không chỉ thấy buồn cười.
Cộng thêm bọn chúng cả đám, tính cả yêu quái trong vòng trăm dặm, đều không chịu nổi một trận đánh của Tôn Ngộ Không.
Đám người Quan Âm thiền viện thấy Đường Tam Tạng cả đám thậm chí không nói một lời nào, lúc đó liền nổi giận.
Tiểu hòa thượng Quảng Trí cầm đầu hơi nhướng mày, rút đại đao trong tay ra: “Xem ra là gặp phải thứ xương cứng rồi, loại này đánh chết không hé răng, hoặc là tới giết người phóng hỏa, hoặc là là đồ ngốc, không có loại thứ ba.”
“Các huynh đệ, chuẩn bị ra tay!”
“Theo quy tắc cũ, giết chết, băm cho chó ăn!”
Tiểu hòa thượng Quảng Trí vung tay, đám hòa thượng cũng đều dương cung bạt kiếm, nhao nhao nhắm vào Đường Tam Tạng.
Đường Tam Tạng giật nhẹ khóe miệng, không sợ, chỉ cảm thấy là cái đám không bình thường.
Đường Tam Tạng nghiêng đầu nhìn đám hòa thượng, lạnh lùng nói: “Ngươi mắng ai ngu xuẩn? Có phải muốn bần tăng siêu độ cho không!”
Đường Tam Tạng lộ ra cánh tay, đống cơ bắp cuồn cuộn kia, khiến mọi người không khỏi lùi lại hai bước.
Tiểu hòa thượng Quảng Trí cũng giật mình, nói thật, với thể trạng này thì đánh chết một con trâu cũng không khó.
Tiểu hòa thượng Quảng Trí vẫn là nghiêm nghị không sợ, ỷ vào người đông, Quảng Trí vung tay, âm trầm nói: “Dù ngươi có lợi hại hơn nữa, ở đây mười anh em chúng ta, lẽ nào phải sợ ngươi?!”
“Nếu đã đến phá quán, chúng ta cũng không có gì phải e ngại!”
“Động thủ, đừng để sống sót tên nào!”
Tiểu hòa thượng Quảng Trí vung tay, đám người nhao nhao xông ra.
Ở thế giới này, dù tu luyện không dễ, nhưng nếu có quyết tâm tu luyện, cho dù không đến mức dời núi lấp biển được, cũng có thể có sức mạnh nhổ bật cây liễu.
Đám hòa thượng này ở Quan Âm thiền viện hiển nhiên không hề lơ là việc tu hành.
Đường Tam Tạng nhìn thoáng qua cũng thấy, trong số này có ít nhất ba năm người tu giả Luyện Khí cảnh giới.
Cũng không tệ!
Tuy nói người Đại Đường ai nấy đều luyện khí, tùy tay nắm đều là Trúc Cơ, nhưng đó là Đại Đường.
Trong cái rừng thiêng nước độc này, có thể tu luyện ra ba năm người luyện khí, vậy là đã đổ vào không biết bao nhiêu tài nguyên rồi.
Nhưng có sao nói vậy, Đường Tam Tạng cảm thấy, giết chết đám nhóc này, có lẽ còn không cần đến Tôn Ngộ Không ra tay.
Sở Hạo vừa hay đi ngang qua trong mây, thấy bên dưới sát khí ngút trời, bấm tay tính toán, đoán là kiếp nạn mới lại xuất hiện.
【 Kiếp nạn mới đã xuất hiện, sao có thể ngồi chơi không tiến bộ? 】
【 Nhiệm vụ: giảng pháp môn Phật pháp mới cho Đường Tam Tạng, dẫn dắt Đường Tam Tạng dùng phương pháp chính xác để siêu độ đám thổ phỉ giết người cướp của Quan Âm thiền viện này. 】
【 Phần thưởng: cực phẩm cửu chuyển Thái Ất kim đan! 】
Khá lắm, siêu độ đúng cách cho đám nhóc lạc lối thì liền có thể đạt được một tay sai cường giả Thái Ất?
Sở Hạo nghĩ thầm, cái phương pháp siêu độ chính xác này, cái gì mới tính?
Mà ở dưới trận, đã giao chiến.
Một tên hòa thượng cao to như gấu đã vào Luyện Khí cảnh giới, lao đến trước mặt Đường Tam Tạng, giơ lên cây gậy thô to như kim cô bổng, đột ngột nện xuống.
“Chết đi!”
Thế nhưng, Đường Tam Tạng thấy tên hòa thượng giận dữ lao tới này lại hơi nhướng mày: “Chỉ thế thôi?”
“Hay là để bần tăng dạy ngươi, cái gì mới thật sự là phật pháp!”
Trong mắt Đường Tam Tạng lóe lên một vệt kim quang, đột nhiên một quyền đánh ra!
Hưu!
Đường Tam Tạng một quyền này đánh ra, âm thanh xé gió mà lại còn hơi chói tai.
Còn cây gậy của tên hòa thượng lực lưỡng kia thì còn chưa kịp vung đến trước mặt Đường Tam Tạng, đã bị một quyền của Đường Tam Tạng đánh gãy!
Thậm chí, nắm đấm của Đường Tam Tạng còn thừa thế không giảm, đánh trúng vào thân thể tên hòa thượng hùng tráng kia, khiến hắn ta giống như diều đứt dây mà bị đánh bay ra ngoài!
Hòa thượng kia đâm sầm vào tường, tường cao còn nứt ra những vết nứt như mạng nhện, gần như sắp sập, đơn giản là quá khủng bố.
Tên hòa thượng kia máu tươi phun tung tóe, chỉ hít vào nhiều hơn thở ra, hiển nhiên là đã có chút dáng vẻ muốn lìa trần.
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, vô cùng kinh hãi!
Đường Tam Tạng cười lạnh, nhìn tên hòa thượng kia một cách khinh thường: “Đều là hòa thượng cả, siêu độ cho ngươi cũng là tiện tay thôi, không cần đa tạ.”
Lục tặc trước đây, Đường Tam Tạng siêu độ cũng không hề lưu tình, đương nhiên, lần này là để đoạn tuyệt lục trần trong lòng.
Nhưng một quyền này, thực sự đã giết người!
Bắt đầu mai táng chúng sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận