Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 925: Tiểu Bạch nghe lời, há mồm, ngoan ~ a

Bạch Cốt Tinh đã từ bỏ hy vọng, nói đùa, dựa theo kế hoạch đã định trước của Quan Âm Bồ tát, là muốn Bạch Cốt Tinh hóa thành phàm nhân để Tôn Ngộ Không đánh chết, làm gay gắt mâu thuẫn của bọn họ, từ đó đạt tới mục đích để Đường Tam tạng trục xuất Tôn Ngộ Không. Nhưng từ đầu đến cuối, động thủ chỉ có Đường Tam Tạng, hắn Đại Uy Thiên Long đánh nhau có thể đau! Đây chính là kẻ cầm đầu đánh người cà sa ác ôn, Bạch Cốt Tinh làm sao còn có thể mong chờ việc mình giả làm phàm nhân bị đánh một chút liền có thể gây gắt mâu thuẫn? Cũng chỉ có Quan Âm Bồ tát mới có loại suy nghĩ ấu trĩ đó. Bạch Cốt Tinh cứ thế nằm vật ra trên mặt đất, sống không còn gì luyến tiếc, “Tới đi các vị, không cần thương xót ta, ta chỉ là một lão bá bá bị người vứt bỏ xương quai xanh và xương đùi mà thôi.” "Ép tới đi, để ta rời khỏi cái nhân gian tươi đẹp này.” "Nhân gian thật tốt, kiếp sau không đến nữa." Bạch Cốt Tinh lúc này chính là một người lao động đã hoàn toàn ngã quỵ dưới sự bóc lột của nhà tư bản, dù Đường Tam Tạng ghét ác như thù, nhưng cũng không thể hận nổi. Đường Tam Tạng đi tới, đỡ lão gia gia dậy, khẽ nói: "Ngươi không phải muốn ăn thịt Đường Tăng sao? Cho ngươi ăn một miếng, không có khả năng Đa Cáp, chỉ một miếng nhỏ thôi, cỡ móng tay là được rồi, nhiều sẽ đau." “Dù sao bần tăng da dày thịt béo, rất nhanh thịt lại mọc lại được thôi.” Bạch Cốt Tinh ngây người, bỗng mới phản ứng lại, trừng to mắt nhìn Đường Tam Tạng, kinh ngạc nói: "Thánh Tăng, ngươi đừng có đùa ta!" "Ngươi cũng nhìn ra ta là yêu quái, còn muốn cho ta ăn, chẳng phải ngươi đang trợ Trụ vi ngược sao?" "Ngươi thế nhưng là ngự đệ của Đại Đường Đường Vương, ta chỉ là một khúc xương nhỏ không ai muốn, ngươi cũng không thể đối với mình không tốt như thế chứ!" Đường Tam Tạng nghe vậy, lại vỗ tay, từ bi nói: “Bần tăng ghét ác như thù không sai, nhưng bần tăng lại biết điều gì là thiện, ác.” “Ngươi lần đầu đến, dù xuất phát từ ác ý, nhưng cuối cùng cũng bị lời gièm pha làm cho mê hoặc.” “Hai lần sau ngươi đến, rõ ràng là bị ép, bần tăng biết ngươi cũng nhất định có nỗi khổ riêng, nếu không thành, sợ là sẽ nguy hại đến tính mạng của ngươi.” Bạch Cốt Tinh nghe xong, thiếu chút nữa oà khóc lên, từ trước tới giờ chưa từng gặp qua vị hòa thượng nào từ bi như vậy, lại còn biết suy nghĩ thay cho người khác, lại còn vì chính mình mà suy nghĩ! “Thánh Tăng lòng dạ từ bi, khiến Tiểu Yêu không dám nói gì!” "Xin Thánh Tăng thu hồi hảo ý, Tiểu Yêu số khổ, tự nhiên mất mạng ở nơi này!" Người tốt như vậy, Bạch Cốt Tinh càng không muốn cắn, dù biết điều này không làm bị thương đến tính mạng, nhưng Bạch Cốt Tinh biết chuyện này không phải đúng sai, Đường Tam Tạng có ân với ta, nếu ta còn phải cắn hắn một cái, vậy chẳng phải đến cầm thú cũng không bằng? Đường Tam Tạng lắc đầu, đối với Bạch Cốt Tinh đang nằm ngửa miệng ngậm chặt thành khẩn nói: "Phật viết: Quét đất sợ thương sinh mạng sâu kiến, thương yêu bươm bướm lồng bàn đèn. Lại có Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, lấy thân thay ác quỷ.” "Tuy cũng giảng thân thể tóc da do cha mẹ ban cho không dám tổn thương, nhưng nếu một ngụm thịt có thể cứu một mạng người, bần tăng há có thể thấy chết không cứu?" "Bần tăng cả đời cầu kinh hỏi phật, cầu là đại đạo trải qua, hỏi là phật ở trong tâm, thấy chết mà không cứu không phải là việc chúng ta nên làm.” "Tiểu Bạch nghe lời, há mồm, ngoan ~ a ~" Bạch Cốt Tinh liều mạng không chịu há miệng, giờ phút này đã là hai mắt đẫm lệ. Nàng chưa từng gặp người nào tốt đến thế! Biết rõ mình đến để ăn thịt hắn, nhưng Đường Tam Tạng chẳng những không đánh chết mình, mà lại còn biết suy nghĩ, thấu hiểu và quan sát những khó xử của mình, còn giải vây cho mình! Thậm chí còn muốn cho mình ăn thịt! Đây là tấm lòng rộng lượng biết bao, đây mới chính là Phật Đà đang đi trên thế gian này, đây mới thật sự là tâm địa Bồ Tát! Vì sao mình lại thấy Bồ Tát sống sờ sờ kia chỉ ép mình làm điều ác, thậm chí còn uy hiếp cả tính mạng mình! Bạch Cốt Tinh giờ phút này mới có chút minh ngộ, vậy nên hiện tại Phật Đà Bồ Tát chân chính đều đi giữa nhân gian, còn những kẻ ngồi trong Phật đường óc đầy bụng phệ, thu hoạch tín ngưỡng của chúng sinh đều là một lũ ác quỷ? Đường Tam Tạng gắng sức muốn đút thịt mình vào trong miệng Bạch Cốt Tinh, nhưng Bạch Cốt Tinh vô cùng kiên quyết, ngậm miệng không ăn. Ai đến cũng vô dụng, hôm nay ta Bạch Cốt Tinh nhất định sẽ không ăn ngụm thịt Đường Tăng này, đưa đến tận miệng cũng không ăn, ta cứ làm một kẻ phế vật, cầu được bình yên là đủ rồi! Lúc này, Quan Âm Bồ tát đang âm thầm quan sát, thấy cảnh tượng trái khoáy thành ra quỷ bộ dạng này, trong lòng không khỏi lo lắng vạn phần, Quan Âm Bồ tát trong lòng thầm mắng: "Cái tên Đường Tam Tạng này có vấn đề về não đúng không? Cắt thịt nuôi chim ưng là bởi vì đó là thân thích của Phật Tổ, lấy thân thay hổ cũng chỉ vì làm bộ thôi,” "Ai giống như ngươi, người ta là yêu quái không ăn ngươi, ngươi lại phải đưa đến bên miệng người ta!" "Bị bệnh rồi sao? Niệm phật niệm kinh bị lú à?!" Quan Âm Bồ tát có chút sốt ruột, không nói đến việc Bạch Cốt Tinh hiện tại không làm Tôn Ngộ Không bội phản Đường Tam Tạng đã là sai lầm lớn rồi, lát nữa Quan Âm Bồ Tát nhất định sẽ giết nàng, hiện tại mấu chốt là, nếu để Bạch Cốt Tinh thật sự ăn một miếng thịt của Đường Tăng, thì lời dối trá chẳng phải tự sụp đổ hay sao? Tây thiên vất vả lắm mới tung tin đồn, nếu Bạch Cốt Tinh ăn thịt Đường Tăng thì sẽ chẳng còn tác dụng gì, chẳng phải về sau Đường Tam Tạng chẳng cần phải trải qua kiếp nạn nào sao? Quan Âm Bồ tát trong lòng lo lắng, nhưng cũng nghĩ, nếu thật để Bạch Cốt Tinh ăn miếng thịt này, Tây thiên nhất định phải làm cho lời nói dối này trở nên hợp lý, đương nhiên sẽ phải làm cho Bạch Cốt Tinh thăng cấp đến Đại La...... lại là một khoản chi phí lớn nữa! Chỉ mong Đường Tam Tạng đừng có quá kiên quyết như vậy...... Nhưng mà, Quan Âm Bồ tát đã tính sai, giờ phút này, Đường Tam Tạng thấy Bạch Cốt Tinh chết sống không chịu há mồm, Đường Tam Tạng không khỏi thở dài, "Cô nương Bạch Cốt Tinh, sự chân thành và thiện lương của ngươi đã làm cảm động bần tăng." "Bần tăng biết ngươi đang lo lắng cho sự an nguy của bần tăng, cũng sợ có người tìm ngươi gây phiền phức, nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không sao!" “Cô nương thiện lương như ngươi, hôm nay bần tăng nhất định phải làm cho ngươi ăn được thịt của ta, ai đến cũng không cản được!” Đường Tam Tạng bỗng nhiên xoay người, lấy ra một con dao nhỏ, cắn răng rạch một đường trên cánh tay. Bạch Cốt Tinh thấy vậy, kinh hãi kêu lên: "Không cần a!!! Sư phụ, ngươi đừng làm vậy với bản thân mình mà!" "Không đáng, vì Tiểu Yêu mà cắt thịt, thật không đáng!" Nhưng Đường Tam Tạng đã hung hăng ra tay, từ cánh tay cắt ra một miếng thịt to bằng móng tay. Đường Tam Tạng vốn nghĩ sẽ rất đau, nhưng bởi vì mình là người tu luyện thân thể, sau khi cắt thì máu cũng chưa kịp chảy được vài giây, chính mình đã đóng vảy. Đường Tam Tạng ngẩn ra, gãi gãi đầu: "Thì ra lại dễ dàng như vậy..." “Đến đây, Tiểu Bạch, há mồm, a ~" Bạch Cốt Tinh thiếu chút nữa khóc lên, nhưng nhất quyết chết sống cũng không chịu há mồm. Quan Âm Bồ tát từ một nơi bí mật gần đó đã hoàn toàn không nhịn được, nàng nhất định phải đứng ra ngăn cản cảnh tự làm hại mình này! Đây là muốn đảo lộn toàn bộ kế hoạch của Tây Thiên sao! Nhưng mà, Sở Hạo lại vượt lên trước một bước, chặn trước mặt Quan Âm Bồ Tát, "Tiểu Quan Âm, ngươi muốn làm gì?" "Đây đều là người của ta, ngươi có bản lĩnh chạm vào thử một chút?" Quan Âm Bồ Tát hừ lạnh một tiếng, lùi về sau nửa bước: "Hừ, thử thì thử, ta sợ gì chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận