Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1576 thực tình há có thể thác phó! Giúp người mới là trượng phu

Chương 1576: Thật lòng sao có thể gửi gắm! Giúp người mới là trượng phu!
Lão già cứ đứng đơ ra tại chỗ, một hồi lâu mới hoàn hồn, mặt mày ngơ ngác.
Tưởng rằng phổ độ chúng sinh, giúp người là niềm vui, có thể bị tùy tiện bắt cóc đạo đức thành một hòa thượng tốt, không ngờ lại là một người ngươi nuôi vợ ta, Nhữ Vô Lự cũng tào tặc!
Hóa ra nãy giờ nói nhiều như vậy, Đường Tam Tạng tổng cộng chỉ lọt tai hai chữ “nhân thê”!
Đường Tam Tạng cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, khẽ hắng giọng hai tiếng, mặt mũi hiền lành giải thích: “Bần tăng cũng không phải như mọi người nghĩ đâu, tuyệt đối không phải vậy, bần tăng thật không có ý gì với Thiết Phiến công chúa. Bần tăng chỉ là cảm thấy thương sinh nơi đây, phải chịu khổ vì núi lửa, dân chúng lầm than, quá mức thê thảm. Bần tăng ăn chay niệm Phật nhiều năm, trong lòng vẫn có lòng từ bi, nếu không thể từ nhân thê... khụ khụ, từ Thiết Phiến công chúa trong tay xin được quạt lá cọ, bần tăng làm sao xứng đáng với nhiều năm tu dưỡng lễ Phật này? Sao xứng đáng với chúng sinh mênh mông. Lão huynh, nói rõ chi tiết xem, vị nhân thê kia cụ thể tình huống như thế nào? Nhà ở đâu? Có con cái không?”
Đường Tam Tạng thật sự chỉ đơn thuần thích thú với quá trình giúp người, nhất là lại là nhân thê, cái cảm giác muốn dừng mà không được càng làm cho Phật pháp của Đường Tam Tạng tinh tiến!
Lão già tức giận không thôi, tất cả đều là đánh rắm, nói nhiều như vậy lời phổ độ chúng sinh, lật mặt liền hỏi thăm tình hình nhân thê? Ngươi cùng tên tào tặc đó có gì khác?!!
Tôn Ngộ Không mấy người cũng biết rõ Đường Tam Tạng như thế nào, tỏ vẻ rất thông cảm, chấp nhận được, vui vẻ là được.
Lão già thấy Tôn Ngộ Không bọn họ lại coi như không có gì, càng thêm phát điên. Mấy người có thể làm rõ ràng vai trò của mình được không, các ngươi đâu phải Tào A Man, các ngươi là đi làm đại nghiệp thỉnh kinh đó, sao cả đám đều thờ ơ thế này?
Nhưng Đường Tam Tạng lại chẳng muốn chờ đợi, một tay nắm chặt cổ áo lão già, nhìn thẳng vào lão: “Tể chủng, ta hỏi ngươi đó! Mau nói! Bây giờ có nhân thê... có thiên hạ thương sinh đang chờ bần tăng đến giải cứu, nếu ngươi làm chậm trễ việc mưa thuận gió hòa của chúng sinh, bần tăng tại chỗ liền siêu độ!”
Là La Hán mà lão giả bắt đầu nghi ngờ mình đọc kinh Phật có phải không giống Đường Tam Tạng hay không, bất quá lão vẫn cố giật giật khóe miệng, vội vàng nói: “Người kia vợ... phi, Thiết Phiến công chúa cùng Ngưu Ma Vương là vợ chồng, động Ba Tiêu ở Na Sơn phía tây nam, tên là Thúy Vân Sơn. Trong núi có một tiên động, tên Ba Tiêu Động. Người ở chỗ này bọn ta đều trông chờ đi bái tiên sơn, trở về muốn đi...”
Lão giả còn chưa dứt lời, Đường Tam Tạng đã trực tiếp ném lão bay đi, nếu vị trí đã mò được, vậy là đủ rồi.
Đường Tam Tạng mắt nhìn về phía Ba Tiêu Động, trong mắt như có kim quang lóe lên, tinh thần hắn sáng láng hô lớn: “Các đồ nhi, theo vi sư tiến đến, cứu vớt khuê trung nhân thê, vì thiên hạ thương sinh mưu phúc lợi!”
Đúng lúc này, Tôn Ngộ Không đột nhiên lúng túng bước tới, “Sư phụ, ta đột nhiên nhớ ra, cái Thiết Phiến công chúa này cùng sư phụ e là có quan hệ không bình thường, ta nghĩ người không nên đi thì hơn...”
Đường Tam Tạng nhíu mày, càng thêm khó hiểu, nếu không phải người nói chuyện là đồ đệ yêu quý của mình, Đường Tam Tạng trực tiếp cho một cái tát bay đi rồi, không ai có thể cản mình đi cứu vớt nhân thê!
Đường Tam Tạng kiên nhẫn hỏi: “Ngộ Không, vì sao vi sư không thể đi? Lẽ nào ngươi sợ vi sư đối với nhân thê kia làm gì? Ngươi yên tâm, bần tăng thề với Phật pháp trong lòng, thề với Ngục Thần Tiên Quân, bần tăng tuyệt không phải đồ ham sắc, càng không phải kẻ không biết cấp bậc lễ nghĩa, làm chuyện phi pháp, bần tăng thật chỉ muốn xem có thể giúp được gì thôi.”
Đường Tam Tạng tuyệt đối là thật tình thành ý, điểm này, tất cả mọi người ở đây đều biết.
Cho dù Sở Hạo đang nằm trên lưng ngựa cũng gật đầu, Đường Tam Tạng không nói dối, hắn thực sự chỉ đơn thuần muốn giúp nhân thê thôi. Còn những ý nghĩ dâm tà hay thất đức, thậm chí là suy nghĩ đó, Đường Tam Tạng cũng chưa từng có.
Đường Tam Tạng đâu phải lần đầu gặp nhân thê, khoá nhân thê, trước đó mặc kệ là ở Bảo Tượng quốc hay là Ô Kê quốc, Đường Tam Tạng đã thấy nhiều nhân thê, nhưng chưa bao giờ có ý định Bội Đức.
Có thể khẳng định một lần nữa, Đường Tam Tạng thật sự chỉ đơn thuần muốn giúp nhân thê thôi. Về phần tại sao hắn lại có ý niệm này và sở thích này thì không ai biết.
Tôn Ngộ Không nhìn ánh mắt kiên định của Đường Tam Tạng, lại cười khổ nói: “Sư phụ à, thật không phải lão Tôn ta muốn cản người, mà là người, e rằng cũng không được Thiết Phiến công chúa đó chào đón. Đối với nàng mà nói, người cũng không phải người tốt.”
Đường Tam Tạng lại rất kiên định: “Vì sao? Bần tăng chân thành sẽ lay động được cả sắt đá, mà bần tăng lại làm việc quang minh lỗi lạc, rất ngay thẳng, trảm yêu trừ ma, trước nay không làm điều phi pháp, bần tăng tin rằng, nhất định có thể giúp được nàng!” “Mà lại, Ngộ Không sao ngươi lại khẳng định vậy? Lẽ nào ngươi quen nàng?”
Tôn Ngộ Không thở dài nói: “Cái Thiết Phiến công chúa đó ta biết, ta quá quen biết đi chứ. Cái đại lực Ngưu Ma Vương đó, trước đây từng kết nghĩa với lão Tôn, là anh em bảy người. Ngưu Ma Vương cùng Thiết Phiến công chúa sinh ra một đứa…”
Đường Tam Tạng cười ha ha, “Sinh ra một đứa thì sao? Bần tăng sao lại quan tâm những chuyện thế tục ấy chứ?”
“Chính là Hồng Hài Nhi.” Tôn Ngộ Không gằn từng chữ một.
Nụ cười của Đường Tam Tạng đông cứng lại trên mặt.
Sắc mặt Đường Tam Tạng lộ vẻ cứng nhắc: “Hồng Hài Nhi? Cái tên này quen quá, như là có chỗ nào đó thân mật tương tác, ảnh hưởng lẫn nhau với vãn bối thì phải.”
Tôn Ngộ Không nói thẳng: “Cây Thông Khô Khe Hỏa Vân Động Thánh Anh Đại Vương Hồng Hài Nhi đó… bị người xuyên tim bằng Long Trảo Thủ bóp nát tim, sau đó còn giương cái đó nữa.”
“A, bị bần tăng giương cái đó à!” Nụ cười của Đường Tam Tạng dần dần biến mất.
Xong, chưa gặp mặt, trước tiên tự tay giương con của người ta, khó trách vừa rồi Tôn Ngộ Không ấp úng, không nói ra, cứ vậy, nhiệt tình muốn giúp nhân thê của mình, chẳng phải không thành sao? Lần này không có niềm vui sướng, đều là của người khác, ta chẳng có gì…
Đường Tam Tạng lập tức rơi vào vực sâu ủ rũ, không sao tự kiềm chế được.
Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh nhìn Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không nhún vai, trong ánh mắt mọi người thêm một phần bất đắc dĩ.
Kỳ thật mọi người đều muốn thấy Đường Tam Tạng tìm thấy niềm vui từ việc giúp đỡ nhân thê, nhưng mà, người ta thì con bị người giương, người ta gặp mặt không giết mới là lạ, còn muốn đi giúp người ta sao? Chuyện này hiển nhiên không được hợp lý lắm, nếu người ta có thể tha thứ cho ngươi thì Thiết Phiến công chúa mới là đại từ đại bi, hẳn là người đi thỉnh kinh chứ!
“Sư phụ kia, lão Tôn ta đi đây…” Tôn Ngộ Không không đành lòng liếc nhìn Đường Tam Tạng.
Giờ phút này ánh mắt Đường Tam Tạng đờ đẫn, ngồi tại chỗ, ngây người nhìn trời, chẳng còn vẻ cơ linh lúc nãy.
Có thể tưởng tượng, việc không giúp được người vợ làm thú vui này đã đả kích Đường Tam Tạng lớn thế nào.
Ba sư huynh đệ Tôn Ngộ Không cũng rất không đành lòng, nhưng vấn đề này dường như thực sự không có cách giải quyết. Ngay cả Sở Hạo cũng nghĩ vậy…
Nhưng mà… 【Thật lòng sao có thể gửi gắm! Giúp người mới là trượng phu!】【Nhiệm vụ hôm nay: giúp Đường Tam Tạng, cùng nhân thê gạt bỏ hiềm khích trước đó!】
Sở Hạo: “…” Nhiệm vụ gì không giống người thường vậy?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận