Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1724 Sở Hạo: chúng ta thật đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu a

Chương 1724 Sở Hạo: Chúng ta thật đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu Sở Hạo vậy mà đã mở miệng, Đãng Ma Thiên Tôn tự nhiên hiểu ý, lập tức ra vẻ chân thành nói: “Hoàn toàn chính xác, vậy đi, ta có rùa, rắn nhị tướng, còn có ngũ đại Thần Long, có bọn chúng trợ lực, nhất định có thể giúp các ngươi một chút sức lực.” “Như vậy rất tốt.” Quan Âm đành phải chấp nhận sự thật này.
Lập tức, Đãng Ma Thiên Tôn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt bàn cái chặn giấy hình dáng rùa rắn, lạnh nhạt nói: “Các ngươi đi giúp Quan Âm đại sĩ một chút sức lực đi.” Một giây sau, cái chặn giấy hình rùa rắn kia đột nhiên tản mát ra thần quang chói lọi, ánh sáng lưu chuyển, ngay sau đó cái chặn giấy giống như là sống lại, từ trên mặt bàn nhảy xuống, rơi trên mặt đất.
Nương theo ánh sáng lấp lóe, hai sinh linh hình rùa rắn xuất hiện trong sân, đối với Đãng Ma Thiên Tôn chậm rãi hành lễ.
Ngay sau đó, Đãng Ma Thiên Tôn lại gọi ngũ đại Thần Long giáng lâm, chiếm cứ bên ngoài điện.
“Đi thôi.” Đãng Ma Thiên Tôn khoát tay áo.
Rùa Rắn Nhị tướng cùng ngũ đại Thần Long lĩnh mệnh, theo Quan Âm cùng Đế Thính rời đi.
Đợi đến khi hai người rời đi, Đãng Ma Thiên Tôn lập tức nói với Sở Hạo: “Ngục thần, ngươi thật đúng là giỏi tính toán nha.” “Ngươi nói gì vậy? Đừng vu oan người nha, ta chỉ là một lòng lo cho thiên hạ thôi.” Sở Hạo một bộ chết không nhận bộ dạng.
Đãng Ma Thiên Tôn cười cười, thưởng thức trà nóng khẽ nói: “Cái đám người phương Tây kia cứ muốn cùng chúng ta diễn kịch, bây giờ, cũng nên cho bọn họ nếm quả đắng cũng tốt.” “Hay là Thiên Tôn hiểu ta nha.” Sở Hạo hiểu ý cười một tiếng.
“Chỉ là bây giờ ngươi làm ầm ĩ như vậy, không sợ bị Như Lai kia nhớ thương sao?” Đãng Ma Thiên Tôn quan tâm nói.
“Sợ lão già Như Lai kia á? Nực cười, hắn không sợ ta là tốt rồi.” Sở Hạo một bộ khinh thường nói.
Nếu lão ta chọc tới mình, hắn không ngại xông lên Linh Sơn một lần nữa, hảo hảo dạy dỗ lão già kia một chút.
Nói không chừng bị mình dạy dỗ xong, lão già kia cũng cùng Di Lặc Phật giống như sa đọa thành ma thì sao?
Nghĩ đến mà đã thấy kích thích......
Rùa Rắn Nhị tướng cùng ngũ đại Thần Long theo Quan Âm Đế Thính đến trên không Tiểu Lôi Âm Tự.
Nhưng mà Quan Âm còn chưa kịp mở miệng, Rùa Rắn Nhị tướng bỗng nhiên ôm bụng, kêu to: “Không xong không xong, đau bụng quá, chắc chắn là do trước đây ăn phải đồ hư.” Nói rồi, bọn chúng lộ vẻ mặt khó xử, đối với Quan Âm nói: “Quan Âm đại sĩ, xin tha cho chúng ta về nghỉ ngơi một chút.” Vừa dứt lời, bọn chúng liền trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang biến mất.
Quan Âm cùng Đế Thính trong nháy mắt mộng bức.
Không phải, cái này cũng không cần tránh người à? Cứ như vậy mà diễn?
Đau bụng á? Ngươi là thần tiên mà còn bị đau bụng? Lừa quỷ hả? Đến quỷ còn không lừa được đâu!
Diễn kỹ của Rùa Rắn Nhị tướng thật sự quá vụng về, nhưng không chịu nổi việc bọn chúng dùng tốt chiêu này.
Có lý do này rồi, bọn chúng hoàn toàn không cần lo lắng bị trách phạt.
Không đúng, nói không chừng đây cũng là sắp xếp của Đãng Ma Thiên Tôn.
Nghĩ đến đây, Quan Âm cùng Đế Thính hai mặt nhìn nhau, đều từ trên nét mặt đối phương thấy được một tia bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, ngũ đại Thần Long bỗng nhiên cũng uể oải.
“Có phải các ngươi cũng đau bụng không?” Quan Âm trầm giọng nói.
“Quan Âm đại sĩ quả nhiên thần cơ diệu toán, không sai, chúng ta đi về trước đây.” ngũ đại Thần Long đồng thanh mở miệng, sau đó vội vàng chạy nhanh như làn khói.
Cả không trung, chỉ còn lại Quan Âm và Đế Thính đang ngơ ngác trong gió.
“Hôm nay Thiên Đình khinh người quá đáng!” Đế Thính giận dữ.
“Ấy, dù sao chúng ta đang có việc cầu người, cũng không thể tránh khỏi được.” Quan Âm lắc đầu nói.
“Cái này... Làm sao bẩm báo với Như Lai bây giờ?” Đế Thính lộ vẻ khó xử.
Mới đầu, hắn còn tưởng rằng giống như nhận được pháp chỉ, Thiên Đình nói thế nào thì ngoài mặt cũng không dám làm trái.
Nhưng bọn họ mỗi người giống như đá bóng, không ngừng đem Tiểu Lôi Âm Tự đá qua đá lại cho đối phương, thậm chí trực tiếp nằm thẳng cẳng, làm bọn hắn vô cùng bất đắc dĩ.
“Bẩm báo chi tiết là được.” Quan Âm thần sắc bình thường, nàng dường như đã dự liệu được tình huống này rồi.
Kết quả là, hai người trở về Linh Sơn.
Đại Lôi Âm Tự, Như Lai vẫn đang giảng đạo, chư phật lắng nghe, im lặng không nói.
Thấy Quan Âm cùng Đế Thính trở về, Như Lai thanh âm mơ hồ cất lên: “Kiếp nạn ở Tiểu Lôi Âm Tự đã giải quyết rồi sao?” Quan Âm lắc đầu, Đế Thính bên cạnh liền đem chuyện đã xảy ra tại Thiên Đình một năm một mười nói ra.
Lời này làm cho toàn thể chư phật đều kinh ngạc, không ngờ Thiên Đình lại có thể làm ra hành vi như vậy.
Ngay cả Như Lai cũng nhíu chặt lông mày, rất lâu sau, hắn mới khoát tay: “Thôi, lần này kiếp nạn, chúng ta đang có việc cầu người, đành phải nhường nhịn chút.” “Nhưng mà Phật Tổ, Ngọc Đế kia hoàn toàn không để ý đến ước định Phật Đạo, thật sự là quá đáng.” Đế Thính nhịn không được nói.
Lời này cũng làm cho Như Lai hết sức bất đắc dĩ.
Nhưng lại có biện pháp gì đây, Ngọc Đế chính là đại diện cho Đạo Giáo, song phương không tiện vạch mặt, người ta cứ thoái thác, cũng chẳng thể làm gì khác được.
Hắn lộ vẻ suy tư, sau đó nhìn về phía chư phật: “Chư vị có ý kiến gì không?” “Bẩm Phật Tổ, kiếp nạn ở Tiểu Lôi Âm Tự nếu không có chúng ta ra tay thì Đường Tam Tạng sư đồ e rằng khó qua khỏi.” một vị Phật Đà mở miệng nói.
Như Lai liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ ngươi nói những lời vô nghĩa này làm gì vậy?
Sau đó lại nghe vị Phật Đà kia tiếp tục nói: “Nếu Thiên Đình không muốn ra tay, vậy thì chỉ có thể để các vị Phật hữu đi thôi.” Như Lai trầm tư một chút, gật đầu nói: “Không sai, đây dù sao cũng là đại sự của Phật giáo ta, lần này Đường Tam Tạng bị bắt giữ, phái 18 vị La Hán, chư vị Phật Đà cùng nhau ra tay, bắt cho bằng được cái tên Đông Lai Phật Tổ biến ma kia, giải cứu Đường Tam Tạng sư đồ.” Lời vừa ra, lập tức gây ra nghị luận trong hàng ngũ chư phật.
“Phật Tổ, trận chiến này có phải hơi lớn rồi không.” Hàng Long La Hán nói.
“Nếu Thiên Đình khoanh tay đứng nhìn, mà Phật giáo ta lại không thể đánh hạ Tiểu Lôi Âm Tự thì càng khiến người ta chế giễu, cứ quyết định như vậy đi.” Như Lai trầm giọng nói.
Chủ yếu là hắn sợ cái tên Ngục thần Sở Hạo kia lại âm thầm giở trò quỷ.
Trong lúc Đại Lôi Âm Tự đang cân nhắc đối phó với Tiểu Lôi Âm Tự thì Sở Hạo mới từ chỗ Đãng Ma Thiên Tôn đi ra.
Lần này Phật Giáo liên tục nếm quả đắng, tự nhiên không thể tách rời khỏi sự thao túng đằng sau của hắn.
Hắn vui vẻ đi vào 28 tinh tú hành cung, đầu tiên là hảo hảo thăm hỏi bọn họ, lại đi một chuyến đến tẩm cung của Ngọc Đế.
“Bệ hạ, lần này nhờ có sự giúp đỡ của ngài, chúng ta đúng là đang cấu kết với nhau làm việc xấu a.” Sở Hạo rất hiểu mình, nói.
Ngọc Đế giật nhẹ khóe miệng, không sai, ai bảo chúng ta là cùng một phe quân thần đâu?
“Không sao không sao, chỉ là Thiên Đình chúng ta thật sự phải khoanh tay đứng nhìn à?” Ngọc Đế nghi ngờ nói.
Hắn sợ hành vi của mình sẽ dẫn đến sự bất mãn của Thánh Nhân.
“Đừng sợ, có ta ở đây mà.” Sở Hạo cho một ánh mắt làm người an lòng.
Đúng lúc này, động tĩnh ở Linh Sơn lập tức truyền đến Thiên Đình.
Một vị Thần Tướng đi vào tẩm cung của Ngọc Đế báo: “Bẩm báo Ngọc Đế, Tây Thiên Như Lai đã điều động 18 vị La Hán cùng vô số Phật Đà tiến về Tiểu Lôi Âm Tự.” “Trận chiến lớn như vậy?” Sở Hạo có chút kinh hãi.
Xem ra Như Lai lần này là quyết tâm dốc hết vốn liếng rồi.
Bất quá như vậy trong nhiệm vụ đại oán chủng xem như đã tìm thấy.
Sở Hạo lộ ra một nụ cười.
Nhiệm vụ của hắn là tìm ra một đại oán chủng giải cứu Đường Tam Tạng sư đồ, hiện tại xem ra, Như Lai đã không kìm nén được nữa, chủ động trở thành vị đại oán chủng này.
“Đã như vậy, vậy bệ hạ ta đi trước, đi xem xem Như Lai có thể gây ra sóng gió gì.” Sở Hạo khoát tay nói.
Một bên khác, 18 vị La Hán, hơn 20 vị Phật Đà đã tập kết xong, đang trên đường tiến về Tiểu Lôi Âm Tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận