Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1684 ta thật là một cái tiểu cơ linh quỷ

Trong tiếng gào khóc, Cô Dương, cô đơn lẻ loi, trông vô cùng đau khổ. Vô số Ma tộc ở Luyện Ngục cũng không nỡ an ủi thêm. Dù sao, ai cũng biết Âm Ảnh Ma tướng quân của bọn họ coi trọng Cô Dương như thế nào, mà bây giờ, Âm Ảnh Ma vì nhắc nhở Cô Dương chủ động đến hang rồng ổ hổ, hơn nữa vào thời khắc cuối cùng đã hi sinh bản thân để cứu Cô Dương, cho nên mới bị Nhiên Đăng Cổ Phật mang đi.
Chúng Ma tộc cũng lần đầu tiên nhìn thấy Âm Ảnh Ma có ngộ tính vô thượng kinh khủng đến vậy, ngay cả Nhiên Đăng Cổ Phật cũng bị Cô Dương vài ba câu nói đến thổ huyết. Ma tộc, cần một vị tướng quân vừa có trí tuệ như ngục thần, lại vừa cực kỳ thấu hiểu Tây Thiên, trực tiếp trở thành một ngục thần nhỏ của Ma tộc. Nhưng hiện tại, hi vọng lớn nhất của bọn họ lại bị Nhiên Đăng Cổ Phật tự tay chặt đứt, Âm Ảnh Ma đã bị mang đi, hơn nữa, vô cùng có khả năng không về được!
Lúc chúng Ma tộc bi thương tuyệt vọng, trước mắt Cô Dương bỗng nhiên bừng sáng ánh phật quang. Đây là thanh âm Quan Âm Bồ Tát để lại trước khi đi, ở trước mặt không thể nói được, Quan Âm Bồ Tát dùng lưu âm thanh chi pháp nói ra, không biết vì sao, Cô Dương tùy tiện chạm vào một cái, lại nghe được bên tai truyền đến tiếng của Quan Âm Bồ Tát,
"Cô Dương Đại nguyên soái an tâm chớ vội, ta Tây Thiên tuyệt không phải hạng người lạm sát kẻ vô tội, Phật tổ từ bi, phổ độ chúng sinh. Âm Ảnh Ma các hạ cũng là một phương hào kiệt, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ Âm Ảnh Ma các hạ, lại càng không thương tổn đến tính mệnh, Tây Thiên cùng Ma tộc, không đánh nhau thì không quen biết, chúng ta nên thông cảm lẫn nhau, cố gắng giải quyết mâu thuẫn, đi đến hòa bình."
Cô Dương cùng đám Ma tộc nghe được lưu âm thanh của Quan Âm Bồ Tát, nhất thời ngây người, ý của Quan Âm Bồ Tát lại khác xa một trời một vực so với lời thuyết pháp vừa rồi của Nhiên Đăng Cổ Phật, Nhiên Đăng Cổ Phật vừa rồi còn muốn trực tiếp chôn Âm Ảnh Ma, còn Quan Âm Bồ Tát thì có ý gì? Đâm sau lưng Nhiên Đăng Cổ Phật?
"Đại nguyên soái, đây không phải là quỷ kế của bọn chúng chứ?" Một ma tướng bên cạnh hỏi.
Nhưng mà, Cô Dương lại nhíu mắt lại, ánh mắt bi thương chậm rãi lắng xuống, có thêm phần cơ trí ngày thường, chăm chú phân tích, "Không, nghe có vẻ không giống như đang lừa gạt, hoặc là nói, đây mới là ý tứ chân chính của Tây Thiên. Nhiên Đăng Cổ Phật mặc dù vừa rồi cuồng loạn điên cuồng, nhưng xem ra chỉ là giọng điệu phá phòng của hắn mà thôi, với cách nghĩ của Tây Thiên, nhất định không có khả năng trở nên điên cuồng như vậy, dù sao loại chuyện ngươi chết ta sống này, đối với Tây Thiên trăm hại không một lợi. Lời này của Quan Âm Bồ Tát không phải kế hoãn binh, việc Âm Ảnh Ma huynh đệ ở đó làm con tin có lợi ích lớn hơn nhiều so với việc bị tiêu diệt."
Cô Dương phân tích sáng suốt, lập tức khiến tất cả mọi người đều hiểu ra. Không hổ là Cô Dương, cho dù ở trong tuyệt vọng cũng có thể giữ vững tỉnh táo, không biết đã phải trải qua bao nhiêu chuyện lịch luyện mới có được cái đầu như vậy.
Lại có Ma tộc hỏi: "Nhưng mà, chúng ta làm thế nào để cứu Âm Ảnh Ma tướng quân về?"
Ánh mắt Cô Dương sâu thẳm, trầm tư một lát, "Không biết."
Mọi người: "......"
Cô Dương ho nhẹ một tiếng, "Nếu hiện tại biết Âm Ảnh Ma huynh đệ không có việc gì, chúng ta chỉ cần tiếp tục chờ, chờ đến thời khắc vận mệnh giao nhau, chúng ta tự nhiên có thể cứu huynh đệ trở về."
Cô Dương trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, hắn cũng không ngốc, trên thực tế, phần lớn thời điểm hắn vô cùng cơ trí! Vừa rồi chỉ là vì cứu huynh đệ của mình cho nên mới thoáng mất đi lý trí, nhưng hiện tại, sự thông minh của Cô Dương đã trở lại! Trí thông minh lại chiếm lĩnh toàn bộ! Cô Dương rất nhanh phán đoán rõ tình thế, nhưng chợt phát hiện, hiện tại mình cái gì cũng không làm được.
Bởi vì Âm Ảnh Ma đã bị đưa đến Tây Thiên, hiện tại Ma tộc ngoài tầm với, căn bản không thể đụng đến Âm Ảnh Ma. Cô Dương cũng không hề từ bỏ, hắn thúc đẩy bộ óc nhỏ, đột nhiên nghĩ đến một nhân vật vô cùng quan trọng là Cửu Đầu Trùng!
"Truyền lệnh, bảo Cửu Đầu Trùng đến gặp ta!"
Cô Dương ra lệnh một tiếng, Cửu Đầu Trùng được đưa tới trước mặt Cô Dương. Một giây sau, liền thấy Cửu Đầu Trùng trực tiếp bị Ma tộc bắt giữ đến trước mặt Cô Dương. Cô Dương nhìn chăm chú Cửu Đầu Trùng, ma khí vô biên vô tận cùng uy nghiêm khiến Cửu Đầu Trùng sợ hãi nằm rạp trên đất, không dám nhúc nhích.
"Ngẩng đầu lên."
Thanh âm Cô Dương, lạnh nhạt mà băng lãnh. Cửu Đầu Trùng sợ đến run lẩy bẩy, lại vô cùng cẩn thận ngẩng đầu lên, nhưng mà, hắn nhìn như vậy, lại thấy được những thứ cực kỳ không thích hợp.
Hoặc là nói, Cửu Đầu Trùng gặp phải chuyện cực kỳ khủng bố, hắn chợt phát hiện, vị tướng quân thường ngày đứng bên cạnh Cô Dương không thấy đâu. Trong lòng Cửu Đầu Trùng không khỏi sợ hãi, dù sao trước đó Cửu Đầu Trùng đã thấy vô cùng rõ ràng, vị tướng quân kia có thể nói là nhân vật quan trọng nhất trong toàn bộ Ma tộc, hiện tại, việc không thấy bóng dáng vị ma kia, có phải đại biểu cho có chuyện gì không hợp lý đã xảy ra không?
Cửu Đầu Trùng luôn có khứu giác cực kỳ nhạy bén, lúc này khứu giác đã cứu hắn một mạng. Hắn biết, e là chuyện này có liên quan đến vị Âm Ảnh Ma kia. Cửu Đầu Trùng run lẩy bẩy, lại chỉ dám rụt rè nói một câu, "Cô Dương đại nhân, xin hỏi ngài gọi ta đến có gì phân phó? Chỉ cần ngài có một câu phân phó, ta Cửu Đầu Trùng dù xông pha khói lửa, cũng không chối từ!"
Trên mặt Cửu Đầu Trùng tràn đầy kiên định, ngược lại hắn vô cùng thông minh, mở miệng không hề hỏi đến chuyện của Âm Ảnh Ma trước, để phòng Cô Dương trực tiếp làm khó dễ, Cửu Đầu Trùng đi thẳng vào thể hiện trung thành, để Cô Dương tin tưởng hắn tuyệt đối đứng về phía Ma tộc, không thể coi mình như địch nhân đối đãi. Nhưng mà, Cô Dương quả thực không mắc bẫy, lại nghe Cô Dương cười lạnh một tiếng,
"Cửu Đầu Trùng a Cửu Đầu Trùng, ngươi cũng coi như là người thông minh, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi lại suy nghĩ kỹ xem, ngươi không còn lời nào khác để nói sao?"
Trong lòng Cửu Đầu Trùng lộp bộp một tiếng, khá lắm, những lời này của Cô Dương là đang chất vấn mình rồi. Nói như vậy, Cô Dương trực tiếp xếp mình vào hàng bị chất vấn. Nhìn có vẻ, đây không phải là dấu hiệu tốt. Hơn nữa, dưới sự chất vấn như vậy, Cửu Đầu Trùng nói gì cũng không ổn, lỡ nói sai một câu, chẳng phải càng làm Cô Dương thêm oán hận sao?
Cửu Đầu Trùng suy nghĩ một lát, nói thẳng, "Cô Dương Đại nguyên soái, Tiểu Yêu nói thẳng, bây giờ Tây Thiên ngang ngược càn rỡ, bọn họ sợ rằng sẽ nhắm vào viên Xá Lợi tử, thậm chí có khả năng phát động đánh lén với Ma tộc. Tây Thiên từ trước đến nay không có giới hạn, cho nên việc bọn họ dùng hãm hại lừa gạt, bắt cóc tống tiền đều là chuyện bình thường, cho nên Tiểu Yêu cả gan cấm ngôn, xin mời chư vị Ma tộc đại tướng ngàn vạn lần phải chú ý phòng hộ. À đúng rồi, nói đến, vị Âm Ảnh Ma tướng quân kia đâu? Sao không thấy hắn?"
Trong lòng Cửu Đầu Trùng thầm khen mình một câu cơ trí, khá lắm, không ngờ mình lại lợi hại như vậy, từ góc độ quan tâm vào, nói bóng gió đến Âm Ảnh Ma! Hiện tại lại vừa vặn lái chủ đề lên người Âm Ảnh Ma, cứ như vậy, Cô Dương vô luận nói gì, mình cũng có thể thoải mái mà tiếp lời, ta quá là cơ trí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận