Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1952 Đường Tăng thuế biến

Chương 1952: Đường Tăng lột xác Càng đến gần Tây Thiên, dân chúng đối với những sinh linh có tướng mạo kỳ lạ càng ít mâu thuẫn hơn so với phương đông.
Ngẫm lại cũng phải, tại Tây Ngưu Hạ Châu này, yêu quái hoành hành, nhân tộc trở thành thức ăn, cơ bản ai cũng lớn lên cùng với những câu chuyện về yêu quái, và hầu như mọi người đều từng gặp chúng.
Gặp phải yêu quái ăn thịt người, phần lớn đều khó mà sống sót, gặp được yêu quái hiền lành, mọi người thường không quá kháng cự, chỉ cảm thấy hiếm lạ.
Nhất là dưới sự hun đúc của Phật Giáo, tất cả mọi người đều phổ biến cho rằng yêu quái ăn thịt người, cũng giống như người ăn thịt gà, cho nên tự nhiên mà vậy không có mâu thuẫn với yêu quái nhiều như vậy.
Với những yêu quái ăn thịt người, bọn họ cho rằng chỉ cần tránh xa là được, hơn nữa ở trong thành cơ bản sẽ không bị yêu quái tập kích.
Chính bởi vì loại tư tưởng này tràn ngập Tây Ngưu Hạ Châu, dẫn đến yêu quái hoành hành, không gian sinh tồn của nhân tộc bị áp súc nghiêm trọng.
Mà càng đáng sợ hơn chính là, đám yêu quái không phải không có khả năng diệt thành, tựa như ba ma đầu ở Sư Đà Lĩnh, tiện tay liền có thể nuốt chửng một thành mấy trăm ngàn nhân tộc.
Nhưng vì để có thể tiếp tục phát triển, chúng ăn ý lựa chọn không đi vào trong thành ăn thịt người, trừ khi có người xông nhầm vào khu vực của nó, hoặc là chúng thực sự muốn nếm thử mỹ vị của thịt người.
Trong thế giới Tây Du, nhân tộc mãi mãi là sinh vật tầng lớp dưới đáy, nhưng lại không thể thiếu.
Cho nên Phật Giáo rêu rao, muốn độ hóa thế nhân, muốn để thế nhân được giải thoát.
Nói thì hay, kỳ thật xét đến cùng, vẫn là vì phát dương Phật pháp, sau đó tăng lớn sức ảnh hưởng của mình, hưởng thụ càng nhiều Thiên Đạo khí vận.
Dưới loại hiện tượng này, ba đồ đệ của Đường Tăng mặc dù có dáng dấp, mỗi người một vẻ giống yêu quái, nhưng bởi vì Đường Tăng là người phàm dẫn đường, nên không gây ra rối loạn lớn.
Bởi vì yêu quái có thể chịu sự quản giáo, vậy thì không còn là yêu quái, mà là không khác biệt lắm so với nhân loại.
Đây cũng là lý do, mỗi lần Tôn Ngộ Không bọn hắn xuất hiện đơn độc, kiểu gì cũng sẽ dọa người, nhưng khi Đường Tăng vừa ra trận, mọi người đối với ba đồ đệ liền giảm xuống địch ý.
Lúc này, tên lính tuần tra kia tự nhiên chú ý tới Đường Tăng sư đồ.
“Các ngươi làm gì?” Một tên lính dẫn đầu cầm trong tay lưỡi dao, tiến lên hỏi.
Đường Tăng vừa định nói như thường lệ, lập tức ý thức được tình cảnh hiện tại của mình, vội vàng sửa lời: “Chúng ta từ Bỉ Khâu Quốc đến, vừa vặn đi ngang qua nơi này.” “Bỉ Khâu Quốc? Là Tiểu Nhi quốc kia sao?” Tên lính hỏi.
Đây là thăm dò, nếu như không phải đi qua Bỉ Khâu Quốc, thì chắc chắn không biết đối phương đã đổi tên thành Tiểu Nhi Quốc.
“Đúng vậy, chẳng qua hiện nay quốc vương kia đã hối cải làm người mới.” Đường Tăng thành khẩn nói.
Tên lính kia quan sát đối phương, trong ánh mắt mang theo ý vị xem xét.
“Ngươi có phải hòa thượng không?” Hắn đột nhiên hỏi.
Đường Tăng run lên trong lòng.
Chẳng lẽ mình bị nhận ra rồi?
Đúng lúc này, Tôn Ngộ Không đột nhiên tiến lên: “Chúng ta sao có thể là hòa thượng được? Sư phụ ta chính là người tu đạo, đang muốn đi vào đạo quán trong thành.” “Đạo sĩ?” Tên lính nhìn Đường Tăng một chút, lại nhìn về phía ba tên gia hỏa có bộ dạng yêu quái, cuối cùng đem ánh mắt đặt trên người Sở Hạo: “Ngươi cũng là đạo sĩ?” “Ta không phải, ta chỉ là người đi cùng bọn hắn.” Sở Hạo lắc đầu nói.
Tên lính còn định hỏi gì đó, thậm chí muốn kiểm tra đầu của Đường Tăng.
Nhưng bởi vì số người vào thành khá đông, đội ngũ đã xếp thành hàng rất dài, thống lĩnh tuần tra bất mãn nói: “Làm gì vậy, không phải hòa thượng thì mau chóng vào thành đi.” “Vào thành đi.” Tên lính liếc mắt nhìn lần cuối, đành phải thả bọn họ vào.
Vừa vào trong thành, mọi người lập tức thấy được cảnh tượng phồn hoa.
Những con đường thông suốt bốn phương, bằng phẳng lại rộng rãi, người qua đường hành tẩu ở phía trên, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, thong thả đi lại, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng rao hàng cùng những tiếng cười nói vui vẻ.
Giống như lời Tôn Ngộ Không nói, tòa Diệt Pháp Quốc này cực kỳ phồn hoa, khác xa với sự hỗn loạn vô tự như trong tưởng tượng.
Đường Tăng đứng ở đó, nhìn dân chúng an cư lạc nghiệp, lại nghĩ tới những phán đoán suy luận tối qua, trong lòng không khỏi hiếu kỳ.
Không có hòa thượng tồn tại, quốc gia này có thể thật sự trở nên tốt đẹp sao?
Đúng lúc này, Đường Tăng bỗng nhiên cảm giác được có người kéo vạt áo của mình, lập tức giật nảy mình.
Còn tưởng rằng có người phát hiện ra thân phận của hắn.
Cúi đầu nhìn lại, kết quả lại là một đứa bé ăn mặc sạch sẽ, tay cầm một giỏ hoa, bên trong là các loại hoa tươi nở rộ kiều diễm.
“Đại nhân, mua một đóa hoa đi, như vậy cả ngày ngài sẽ vui vẻ.” Đứa bé vô cùng chân thành nói.
Thấy cảnh này, Đường Tăng ngạc nhiên.
Suốt chặng đường đi, hắn không thiếu lần gặp những đứa trẻ vì mưu sinh phải ra ngoài kiếm tiền từ sớm.
Có thể mỗi đứa trẻ, không ngoại lệ đều là trên thân vô cùng bẩn thỉu, rất lâu không tắm rửa.
Nhưng đứa bé trước mắt này, vậy mà không khác gì so với những đứa trẻ bình thường, hơn nữa còn bán hoa tươi, loại hàng hóa tiêu hao này.
Giờ khắc này, Đường Tăng mới ý thức sâu sắc được sự phồn vinh của quốc gia này.
So với Bỉ Khâu Quốc, Chu Tử Quốc mà hắn gặp trước đó còn giàu có hơn, cho nên ngay cả đứa trẻ ra đường bán hàng rong, cuộc sống đều không kém.
Cuối cùng, Đường Tăng mua một đóa hoa tươi, sau đó đưa cho Tôn Ngộ Không: “Ngộ Không, ngươi nói xem, không có hòa thượng có thật sự làm cho quốc gia tốt đẹp hơn không?” Tôn Ngộ Không gãi đầu: “Sư phụ, những điều này người nói với ta, ta không hiểu, nhưng trước kia chúng ta ở Chu Tử Quốc không phải đã thấy qua rồi sao?” Lúc này, Đường Tăng mới đột nhiên nhớ lại những việc mình đã làm trước đó.
Thật vậy, khi hắn để quốc vương Chu Tử Quốc tiến hành một cuộc vận động trấn áp hòa thượng rầm rộ, kết quả rất rõ ràng, bởi vì không có hòa thượng bóc lột.
Cho nên toàn bộ Chu Tử Quốc đều trong thời gian rất ngắn, vật tận kỳ dụng, bách tính an cư lạc nghiệp, quốc gia cũng đi theo con đường phát triển phồn vinh.
Lần thử nghiệm kia, trên thực tế là do Đường Tăng khi nhập ma làm, cho nên ký ức của hắn có chút mơ hồ là điều bình thường.
Bây giờ Tôn Ngộ Không nhắc tới, hắn tự nhiên nghĩ tới, lập tức trong lòng hiểu rõ.
“Nói không sai, Phật pháp không sai, sai là ở người sử dụng.” Đường Tăng khẽ nói.
Những hòa thượng tu Phật kia, từng người giống như ký sinh trùng, trong miệng lúc nào cũng nói một lòng hướng thiện, nhưng lại không làm gì cả, chỉ biết hút máu tín đồ, lãng phí tài nguyên quốc gia một cách vô ích.
Không có bọn hắn, quốc gia ngược lại có thể vận hành tốt hơn, sau đó mỗi người đều có thể phát huy tác dụng của mình.
Nghĩ đến đây, Đường Tăng ngược lại càng thêm kiên định với ý nghĩ lấy chân kinh.
Bởi vì hắn thấy, chân kinh hiện tại đang bị phủ bụi, những kẻ được gọi là hòa thượng kia, tự cho là tu được Phật pháp chân kinh, kỳ thật đều là sai lầm.
Mục đích lấy chân kinh của hắn, không phải là vì độ hóa thế nhân, mà là muốn độ hóa đám hòa thượng đi nhầm đường này.
Bởi vì thế nhân tuy có mê hoặc, nhưng vẫn có thể sinh tồn, còn những hòa thượng kia, lại giống như sâu mọt, đang làm mục ruỗng quốc gia.
Giờ khắc này, nội tâm Đường Tăng đã có sự thay đổi to lớn.
Oanh —— Khi hắn sinh ra tâm tư như vậy, Thiên Đạo đã cảm nhận được.
Từ sâu trong hư không, một cỗ lực lượng huyền diệu vô tận lan tràn ra, chấn động toàn bộ thiên địa.
Trong Tam Giới, các cường giả đều cảm nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận