Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 731: Trấn Nguyên Tử ngươi tốt, ta đến ly gián ngươi cùng Tây Thiên

Chương 731: Trấn Nguyên Tử ngươi nghe cho kỹ, ta đến để ngươi ly gián với Tây Thiên.
Bất kể thế nào, cái công cụ hình người này là thứ mà Sở Hạo đã sớm dự định rồi. Đến giờ, chỉ có mình Sở Hạo chiếm tiện nghi của người khác, làm gì có chuyện để người khác cưỡng ép chiếm tiện nghi của mình được. Thông Thiên Giáo Chủ cũng không hề từ chối, liền bắt đầu chủ động giúp Sở Hạo gỡ bỏ những cấm chế này.
Thông Thiên Giáo Chủ nhìn đống pháp bảo của Sở Hạo mà không khỏi lắc đầu, “Tiểu tử tốt, ta chưa từng thấy ai chính nghĩa như ngươi, từ trước tới giờ chỉ có Tây Thiên cướp đồ của người khác, ít có ai có thể đoạt lại đồ vật từ tay bọn họ.”
“Ngươi thì hay rồi, lần trước suýt chút nữa đã phá hủy Tây Thiên, lại còn cướp về được nhiều bảo bối như vậy, giỏi lắm!”
Sở Hạo nghe Thông Thiên Giáo Chủ nói chuyện cũng khí thế hừng hực như mình thì không khỏi cảm động, “Ấy, giáo chủ quả nhiên cũng là người hiểu rõ đại nghĩa, chỉ bất quá, kẻ có nắm đấm lớn hơn thì mới có chính nghĩa.”
“Ta đoạt... à nhầm, nhặt được nhiều pháp bảo như thế, nhỡ đâu Tây Thiên kia nổi lòng tham thì sao, ta một ngục thần nhỏ yếu đuối, đáng yêu thế này làm sao đánh thắng được bọn họ?”
Các Chí Tôn đại năng nghe vậy càng thêm ngạc nhiên, ôi chao, nhặt được đồ của Tây Thiên mà còn sợ bọn họ thấy rồi nổi lòng tham, thật là quá bất lương tâm mà! Nhưng Chư Thiên thần thánh ở đây cũng không thấy có gì không hài hòa hay không thích ứng cả, vốn dĩ đồ vật giữa trời đất là cứ tranh nhau mà đoạt lấy thôi, nếu thật cứ giữ lễ tuân thủ luật pháp thì cái trời đất này cũng chẳng cần mở ra làm gì.
Bất quá các Chí Tôn đại năng đều cảm thấy Sở Hạo nhặt đồ của người ta mà hung ác quá, thuộc dạng nhổ cỏ tận gốc luôn ấy.
Trong số pháp bảo chưa giải cấm chế có:
Hậu Thiên Linh Bảo: Càn Khôn Cung, ba cây rung trời mũi tên, âm nhãn châu, phong hầu châm, bạch liên đồng tử vô danh đao;
Hậu Thiên Chí Bảo: Thái Ất đằng xà kéo;
Tiên Thiên Linh Bảo: Cánh chim kiếm;
Công đức chí bảo: Đo thiên thước!
Đặc biệt là công đức chí bảo và tiên thiên linh bảo, một cái là di vật của Vũ Dực Tiên, một cái là pháp bảo mà Nhiên Đăng Cổ Phật hay dùng, hai món này đáng giá cỡ nào thì ai cũng biết. Ngay cả Huyền Thiên Hỏa Phượng cũng chỉ đưa được bảy thanh thiên mang thần đao mà thôi.
Sở Hạo đã cho mọi người ở đây thấy rõ thế nào là tự mình động thủ thì mới có cơm no áo ấm.
Gỡ bỏ cấm chế không phải việc gì khó nhưng lại rất phức tạp. Thông Thiên Giáo Chủ sợ lỡ làm hỏng món nào thì đến lúc Sở Hạo nổi giận thì mình đền không nổi mất. Thông Thiên Giáo Chủ cẩn thận từng li từng tí làm việc, Sở Hạo thì ở bên cạnh cùng các Chí Tôn đại năng uống trà tán gẫu.
Sở Hạo còn đặc biệt vẫy tay với Trấn Nguyên Tử, đi đến một chỗ không người rồi triển khai che trời đại trận.
Trấn Nguyên Đại Tiên thấy trận pháp này thì ánh mắt ngưng tụ. Hắn lớn từng này rồi mà chưa từng thấy trận pháp nào kỳ diệu đến thế! Dù là những trận pháp chí cường trong Hồng Hoang năm xưa như Tru Tiên Trận pháp, Vạn Tiên Trận pháp, tụ linh đại trận, cũng không hề khủng bố như thế này.
Sở Hạo chỉ dùng chưa đến một hơi, liền khiến toàn bộ không gian xung quanh như bị một lực lượng vô hình ngăn cách lại. Dù Trấn Nguyên Tử đã là chí cường giả giữa trời đất nhưng căn bản không phát hiện ra chút gì về thế giới bên ngoài, thế nhưng mắt thường thì lại không bị cản trở gì cả. Nói cách khác, Sở Hạo chỉ trong một hơi, đã lặng lẽ mở ra một cái siêu cấp trận pháp có thể che đậy sự dò xét của mình!
Trong lòng Trấn Nguyên Tử vô cùng chấn động, hắn chưa từng gặp qua loại thủ đoạn này bao giờ. Lúc nãy vào đại điện, hắn đã cảm thấy trận pháp Tụ Linh ở đây chưa từng gặp trong Tam Giới, nhưng lại cho là do mình thiển cận thôi. Nhưng bây giờ Sở Hạo ngấm ngầm phô bày tài năng thì lại khiến Trấn Nguyên Tử thêm vài phần coi trọng đối với Sở Hạo.
Bất quá Trấn Nguyên Tử cũng có chút nghi hoặc, Sở Hạo bày ra chiến trận lớn như vậy là để làm gì? Sở Hạo không hề phát hiện vẻ mặt khác lạ của Trấn Nguyên Tử mà chỉ ôn tồn nói, “Trấn Nguyên Đại Tiên đừng trách, chỉ là những chuyện sắp nói có chút không tiện nên mới phải mượn chỗ này để nói chuyện, xin ngài thứ lỗi.”
Trấn Nguyên Tử vuốt râu cảm thán, “Ngục thần các hạ ra chiêu này, thật khiến bần đạo vô cùng bội phục!”
Sở Hạo làm bộ không hiểu, chỉ khẽ lên tiếng, “Tại hạ vẫn luôn có một nghi hoặc, mong rằng ngài có thể giải đáp giúp.” Nhân lúc đại trận che trời đang triển khai, Sở Hạo bắt chuyện với Trấn Nguyên Đại Tiên. Còn những Chí Tôn đại năng kia nhìn thấy Sở Hạo như vậy, mặc dù cảm khái trận pháp của Sở Hạo kỳ lạ và mạnh mẽ, nhưng cũng không để ý nhiều.
Trấn Nguyên Tử vốn dĩ đến đây là để kết thiện duyên, đương nhiên là cười ha hả, “Có gì nghi hoặc cứ nói đừng ngại!”
Sở Hạo suy nghĩ một lát rồi nói, “Cái cây nhân sâm của ngươi có quan trọng lắm không? Ngoài mấy quả nhân sâm trên cây đó ra.”
Trấn Nguyên Tử cũng không nghĩ nhiều mà nói thẳng, “Thật không dám giấu giếm, từ khi khai thiên lập địa tới nay, trong tay bần đạo có hai bảo vật quý giá nhất, một là sách, hai là cây nhân sâm này.”
“Cây nhân sâm này chính là gốc rễ lập thân của bần đạo, còn quý hơn cả sách nữa.”
Sở Hạo ồ một tiếng rồi đột ngột hỏi, “Nếu có người định đạp đổ cây nhân sâm của ngươi, ngươi sẽ làm gì?”
Trấn Nguyên Tử ngay lập tức nổi giận như mèo bị đạp trúng đuôi, “Ngục thần các hạ, trò đùa này không nên đùa đâu, đây là chí bảo của bần đạo, không được phép có sai sót gì!”
Sở Hạo không hề sợ hãi mà chỉ chân thành nhìn Trấn Nguyên Tử, “Đại Tiên đừng kích động, tại hạ chỉ hỏi vậy thôi, chẳng phải sao, ngay cả mặt trời trên trời còn có lúc lụi tàn kia mà, ta chỉ muốn nhắc nhở Đại Tiên một câu... cũng phải cẩn thận chút.”
Trấn Nguyên Đại Tiên khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Sở Hạo, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Hắn vốn tưởng Sở Hạo nói đùa nhưng lại không thấy Sở Hạo có chút trêu tức nào; lại tưởng uy hiếp, vậy thì càng không thể nào. Dù sao sẽ chẳng ai ngốc đến mức, muốn ra tay với cây nhân sâm của người ta lại còn phải thông báo trước một tiếng… Trấn Nguyên Tử không phải kẻ lỗ mãng mà ngược lại rất cẩn thận, thận trọng từng bước nên mới có thể sống sót qua vô số đại kiếp của trời đất tới giờ.
Trong lời nói của Sở Hạo rõ ràng đang nhắc nhở Trấn Nguyên Tử rằng cây nhân sâm của ông có thể gặp nguy hiểm! Nếu là người khác nói thì Trấn Nguyên Tử chỉ coi như một chuyện cười, dù sao chính ông là Chí Tôn trong tam giới, một trong những chí cường giả, ngay cả ông còn không đoán trước được nguy cơ thì chẳng ai có thể đoán được.
Nhưng người nói lại là Sở Hạo, một người cứ như được buff hack mà đi lên, cứ như nhìn thấy được tương lai của vạn vật, mà lại còn là dị số. Mặc dù nói dị số không phải là vạn năng, nhưng chính vì dị số nên mới có thể bắt được một chút thông tin mà người khác không thể biết. Giống như chuyện Sở Hạo vừa mới dùng một hơi đã ngăn cách được sự dò xét của Trấn Nguyên Tử, dị số không vạn năng nhưng luôn có thể làm ra những chuyện bất ngờ, giống như lúc này đây. Lời Sở Hạo nói khiến Trấn Nguyên Tử phải chăm chú suy xét.
Trong đầu Trấn Nguyên Tử vô số suy nghĩ hiện lên nhanh chóng, trong nháy mắt, Trấn Nguyên Tử nghĩ tới một chuyện! Đột nhiên mắt Trấn Nguyên Tử mở to. Hắn nhớ ra rồi! Năm trăm năm, Lan Bồn hội diễn ra, cái con lừa trọc kia là định lấy cây nhân sâm ra làm chuyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận