Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 605: Chính nghĩa bàn tay, ai cũng chạy không được

Chương 605: Chính nghĩa ra tay, ai cũng không thoát
Đường Tam Tạng gầm lên một tiếng, khiến tên thiếu niên kia sợ đến hồn bay phách tán. Thiếu Niên Lang ban đầu còn ỷ mình là người của gia tộc lớn, định giở trò với Đường Tam Tạng. Nhưng khi hắn thấy cánh tay Đường Tam Tạng lộ cơ bắp cuồn cuộn, cùng ánh mắt đầy sát khí kia, liền biết kẻ này không giết hơn chục mạng người không có loại ánh mắt này! Thiếu Niên Lang sợ tới mức lập tức đứng chôn chân.
“Vị này... trưởng lão?” Thiếu Niên Lang thấy Đường Tam Tạng mặc cà sa, đầu trọc lóc, nhưng vẫn không dám chắc chắn gọi bằng hai tiếng trưởng lão. Vì không phải ai đầu trọc cũng là hòa thượng, biết đâu là đạo tặc thì sao.
Đường Tam Tạng chỉ vào mũi Thiếu Niên Lang, quát mắng: “Đồ đệ thối, vừa rồi ta hỏi ngươi, sao ngươi lại lôi kéo nói vòng vo tam quốc thế? Mẹ kiếp, có thể nói chuyện văn minh lịch sự một chút không? Không cho ngươi chút màu mè là ngươi tưởng ta dễ bắt nạt phải không?! Còn dám kiêu ngạo không?”
Thiếu Niên Lang bị Đường Tam Tạng xách trong tay như gà con, run rẩy liên hồi, lắc đầu nguầy nguậy: “Không dám không dám, hai vị trưởng lão có gì muốn hỏi cứ hỏi, tại hạ nhất định biết gì nói nấy!” Thiếu Niên Lang quả là người thức thời.
Tôn Ngộ Không thấy Thiếu Niên Lang bỗng nhiên sợ hãi, nhất thời khó hiểu. Xã hội này sao thành ra thế này, đến cả nói chuyện bình thường cũng không được, phải giống như sư phụ mới nghe sao? Rốt cuộc ai mới là yêu quái a?
Đường Tam Tạng thấy Thiếu Niên Lang cuối cùng cũng nói chuyện như người, lúc này mới thả hắn xuống, khôi phục dáng vẻ ôn tồn thường ngày. Đường Tam Tạng vỗ tay, khiêm tốn nói: “Tiểu huynh đệ, bần tăng hữu lễ, xin hỏi nơi đây là nước nào, chỗ nào vậy?”
Thiếu Niên Lang bị màn trở mặt của Đường Tam Tạng làm giật mình, nhưng sau bài học vừa rồi, Thiếu Niên Lang không dám được nước lấn tới nữa. Thiếu Niên Lang kể rõ ràng: “Nơi này là vùng biên giới Ô Tư Tạng, gọi là Cao lão trang. Một nửa người trong trang đều mang họ Cao, vì vậy mà gọi Cao lão trang.”
“Trưởng lão, ngài tha cho ta đi, đừng giết ta được không? Giết người không chỉ phạm giới, còn phạm pháp nữa, cầu xin ngài đừng giết ta!”
Đường Tam Tạng nhíu mày, “Ta có bao giờ nói muốn giết ngươi? Không cần vu oan cho ta. Bần tăng là người nho nhã hiền hòa, trước nay không tạo nghiệp sát vô tội.”
Tôn Ngộ Không bên cạnh xen vào: “Đúng đó, lần trước giết hơn mười tên đạo tặc, sư phụ còn hỏa táng tử tế, rồi niệm kinh siêu độ.”
“Thật là nhân từ, không hòa thượng nào làm được vậy đâu.”
Thiếu Niên Lang nghe xong trợn tròn mắt, suýt ngất đi. Mẹ ơi, ta đã nói rồi mà, ánh mắt sát khí kia của lão hòa thượng, không giết hơn chục mạng thì làm sao có loại ánh mắt đó được! Xong rồi, đời này coi như tiêu tùng rồi.
Đường Tam Tạng liếc Tôn Ngộ Không, bất đắc dĩ nhìn Thiếu Niên Lang: “Vị thí chủ này, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, tính mạng chó của ngươi… Bần tăng không thèm.”
“Vừa rồi bần tăng thấy ngươi vội vàng, lẽ nào trong sơn trang có chuyện gì?” Thiếu Niên Lang còn muốn giả vờ ngất xỉu.
Đường Tam Tạng bỗng nhiên bóp mạnh nắm tay, phát ra tiếng răng rắc vang dội, nhưng trên mặt Đường Tam Tạng vẫn nở nụ cười ôn tồn lễ độ. Thiếu Niên Lang sợ tới mức suýt chút nữa tè cả ra quần, đành phải thành thật kể: “Chuyện xấu trong nhà không tiện nói ra. Ta là người của Cao Thái Công, tên là Cao Tài.”
Đường Tam Tạng lạnh lùng liếc hắn, “Ta không quan tâm ngươi tên gì, nói trọng tâm đi.”
Thiếu Niên Lang giật mình, miệng như súng máy bắn ra liên hồi: “Nhà Thái Công có một cô con gái, mới 20 tuổi, chưa từng kết hôn, ba năm trước bị một con yêu tinh chiếm đoạt.”
“Yêu tinh kia làm con rể ba năm, rót trà bưng nước cho thái công, bóp vai đấm lưng.”
“Thái công giờ không vui, nói con gái mình rước yêu tinh về, không muốn, vừa làm ô danh gia tộc, vừa không có họ hàng qua lại, hôm nay liền muốn đuổi con yêu tinh kia đi.”
Đường Tam Tạng nhíu mày, sắc mặt dần trầm xuống.
Thiếu Niên Lang tiếp lời: “Sau đó yêu quái nhốt con gái thái công vào hậu trạch, cũng gần nửa năm rồi, không gặp ai.”
“Thái công đưa cho ta mấy lượng bạc, bảo ta tìm pháp sư, bắt yêu quái đó. Ta cũng lu bu nhiều việc, trước sau mời được ba bốn người, đều là hòa thượng dỏm, đạo sĩ giả, không ai hàng phục được yêu tinh kia cả.”
Đường Tam Tạng nghe vậy, càng nhíu chặt mày: “Yêu quái có gây thương tích cho ai không?”
Thiếu Niên Lang lắc đầu: “Yêu quái kia cũng hiền lành, chưa từng hại ai, thường hay giúp người.”
Đường Tam Tạng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Yêu quái sao lại bắt giữ con gái thái công, có thất lễ không?”
Thiếu Niên Lang lắc đầu: “Ta không biết vì sao nó bắt giữ người, nhưng yêu quái kia coi như thủ lễ, với con gái thái công tương kính như tân, ngày đêm bầu bạn, chưa từng hờ hững.”
Đường Tam Tạng nhướng mày: “Không làm hại ai, thường giúp người, làm con rể chịu khổ ba năm, dù có giam cầm con gái người ta cũng coi như lỗi nhỏ. Vậy mà giờ đột nhiên lại vin cớ thấp kém để đuổi người ta đi?”
Thiếu Niên Lang xua tay, mặt lộ vẻ cười khổ: “Việc đó ai mà biết, các đại nhân làm gì đâu có cần giải thích với ta, ta chỉ là kẻ chạy việc.”
“Hai vị trưởng lão, tha cho tôi đi, để tôi đi gọi người, đừng để tôi chậm trễ nữa.”
Nếu là Đường Tam Tạng trước kia, có lẽ sẽ không nhiều lời mà bỏ đi. Nhưng Đường Tam Tạng bây giờ đã tiếp thu giáo dục phật pháp tiên tiến, thấy chuyện bất bình há có thể bỏ qua, đó mới là từ bi của Phật! Lúc này, Đường Tam Tạng nắm chặt cổ áo Thiếu Niên Lang, lạnh lùng nói: “Đi đi đi, bần tăng ngược lại muốn xem, rốt cuộc là yêu quái ức hiếp người, hay là người ức hiếp yêu quái!”
Thiếu Niên Lang lập tức ngơ ngác, vừa định đi tìm người diệt yêu quái, ai ngờ lại tìm ra người muốn xử mình sao?
Thiếu Niên Lang vốn không muốn dẫn người đi, nhưng uy hiếp của Đường Tam Tạng quá lớn. Cú đấm nhỏ kia mà chạm nhẹ vào mình một chút, chắc chắn mình sẽ chết tại chỗ. Dù sao có chuyện gì xảy ra thì cứ đổ lên đầu gia chủ ngu ngốc, liên quan gì đến mình chứ? Lúc này, Thiếu Niên Lang nở nụ cười tươi rói: “Nếu hai vị tự tiến cử, tôi còn có lý do gì để từ chối chứ?”
“Hai vị theo tôi.” Vậy là Thiếu Niên Lang ngoan ngoãn dẫn hai người đến trước nhà họ Cao. Đường Tam Tạng định gõ cửa, nhưng Tôn Ngộ Không ngăn lại, lỡ lại đập nát cửa người ta, thì lại phải siêu độ tiếp mất.
Thiếu Niên Lang gõ cửa, người hầu trong nhà ra mở. Thiếu Niên Lang dẫn Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không vào nhà, tiến về phía trung đường. Vừa vặn gặp Cao Thái Công.
Cao Thái Công thấy người trở về, không khỏi mắng: “Cái đồ súc sinh này, sao không đi tìm người, lại còn dám về đây làm gì?”
Thiếu Niên Lang ấm ức cúi đầu, hình như ngày thường bị mắng quen rồi, ngoan ngoãn thuật lại chuyện gặp Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không. Nhưng Cao Thái Công lại khinh khỉnh đánh giá Đường Tam Tạng, hừ lạnh nói: “Chỉ hai cái đồ vớ vẩn này? Tiền của Cao gia dễ kiếm vậy sao?”
Đường Tam Tạng cau mày, miệng mồm không sạch sẽ vậy sao? Lập tức Đường Tam Tạng túm lấy Cao Thái Công, cho hắn một bạt tai, giận dữ quát: “Đồ đệ thối, ngươi đang nói ai đó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận