Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1547 Địa Tạng Vương Bồ Tát, đừng ở chỗ này nổi điên

Chương 1547 Địa Tạng Vương Bồ Tát, đừng ở chỗ này nổi điên
Giờ phút này, tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, chưa từng nghĩ sự việc lại phát triển theo hướng này.
Đây chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát, chính là chí cường giả tam giới, thuộc hàng dưới Thánh Nhân, tồn tại đỉnh cao của tam giới a!
Hiện tại, lại bị Sở Hạo một đao chém rụng bàn tay?!
Đám Ma tộc vốn đang thấy có chút phách lối, nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nuốt nước miếng,
“Thì ra cô giảng đại nhân trước đó nói không sai, ngục thần Sở Hạo này, chỉ sợ là địch nhân lớn nhất của Ma tộc chúng ta khi tiến vào tam giới lần này.”
“Thực lực của Địa Tạng Vương Bồ Tát kia cũng không yếu, xem ra Sở Hạo này đúng là giấu diếm thực lực, cô giảng đại nhân đã đoán không sai.”
“Hừm, may mắn cô giảng đại nhân đã sớm liệu trước chuyện này, để mọi người chuyển từ công kích chấp pháp đại điện sang công kích Luyện Ngục, ta còn tưởng rằng là vì Âm Ảnh Ma đại nhân, giờ xem ra, cô giảng đại nhân có thâm ý khác.”
“Không hiểu sao, Địa Tạng Vương Bồ Tát kia, ta luôn cảm thấy có chút...quen thuộc?”
Đám Ma tộc giờ phút này, sau khi Địa Tạng Vương Bồ Tát xảy ra chuyện, đều lựa chọn dừng chân quan sát, không dám động thủ nữa, sợ quấy rầy Địa Tạng Vương Bồ Tát và chấp pháp đại điện.
Đặc biệt là bây giờ, Sở Hạo vậy mà đánh rụng bàn tay Địa Tạng Vương Bồ Tát, điều này càng làm cho Ma tộc khẳng định bên trong có bẫy, đều cho rằng Sở Hạo đang che giấu thực lực.
Nhưng bọn hắn lại không nghĩ rằng, ngay cả Sở Hạo cũng đang ngơ ngác.
Ta có dùng lực lớn đến vậy đâu, chỉ dùng linh hồn chi lực, đem toàn bộ linh hồn chi lực còn lại ngưng tụ, toàn lực oanh kích mà thôi.
Nhưng mà, theo dự tính của Sở Hạo, chút linh hồn chi lực này, cho dù đổi thành Chăm Chú Nghe đứng ở đây, cũng chỉ bị trọng thương mà thôi.
Quyết không đến mức khiến Địa Tạng Vương Bồ Tát bị gãy cổ tay a!
Chờ chút, chẳng lẽ?
Địa Tạng Vương Bồ Tát bị thương nặng, thực lực bị thương còn không bằng cả Chăm Chú Nghe? Cho nên hiện tại nàng chỉ là hổ giấy?
Không đúng, nếu nàng thật sự là hổ giấy, Sở Hạo cũng không đến mức không tránh kịp, bị bắt lại.
Nhưng bất luận thế nào, giờ phút này Sở Hạo đã đánh rụng thủ đoạn của Địa Tạng Vương Bồ Tát, Sở Hạo phát hiện một điều cực kỳ then chốt.
Giờ phút này, trên cổ tay của Địa Tạng Vương Bồ Tát, có lam quang nhàn nhạt lóe lên, không nhìn thấy máu thịt bên trong chỗ gãy.
Thân thể khổng lồ của nàng ở tại chỗ, vậy mà giống như bị đứng máy, hoàn toàn không nhúc nhích.
Càng quỷ dị hơn, Địa Tạng Vương Bồ Tát tại chỗ, thân thể bỗng nhiên uốn éo rất kỳ quái.
Thân thể của nàng bỗng nhiên run rẩy, run run, cổ thì xoay qua xoay lại, trong miệng vẫn luôn tụng niệm những kinh văn kỳ lạ, nhưng âm thanh nghe như hàng ngàn vạn người cùng tụng niệm,
Hơn nữa, còn dùng những tiếng kêu thảm thiết để tụng niệm.
Âm thanh tụng niệm quỷ dị này, giống như hàng ngàn vạn lệ quỷ cùng nhau tụng kinh vào đêm khuya vậy.
"Ngươi đang nổi điên ở chỗ này hả?" Sở Hạo cảnh giác nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Giờ khắc này, mọi việc trở nên quỷ dị.
Mọi người ở đây nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát quỷ dị không gì sánh được, chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi,
Chẳng lẽ Địa Tạng Vương Bồ Tát bị nổ, chẳng lẽ vì bị Sở Hạo đánh rụng một bàn tay, mà lòng tự trọng bị tổn hại, giận đến nổi điên?
Sở Hạo còn an ủi một câu rất thấu hiểu lòng người, "Ngươi yên tâm, ngươi chẳng qua bị ngã rụng một cánh tay thôi, không cần nổi giận đến như vậy. Nhớ năm xưa, một vị A di đà Phật còn bị ta cắt đầu, treo trên cửa đại điện chấp pháp đó."
An ủi người, Sở Hạo cũng có một bộ.
Câu nói đó vừa ra, những Phật Đà nghe được nghiến răng nghiến lợi, nếu không đánh lại Sở Hạo, đã xông lên đánh hắn rồi!
Đương nhiên, Sở Hạo cũng không cố ý chọc tức Địa Tạng Vương Bồ Tát, chỉ là thăm dò mà thôi.
Vốn cho rằng chỉ cần là người, bị như vậy chắc chắn phải có hành động.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn cứ đứng yên như kẻ ngốc, hào quang màu xanh lam trên thân nhấp nháy.
Ánh mắt Sở Hạo lập tức sắc bén, không ngoài dự liệu, Địa Tạng Vương Bồ Tát này có gì đó khác thường?
Có lẽ tu đạo sai lệch, có lẽ tẩu hỏa nhập ma, có lẽ do nổi điên…
Tóm lại, nàng ta hiện tại đang bị bệnh!
Nếu không thì, nhân lúc người ta bệnh đòi mạng luôn?!
Thế nhưng, nhỡ không phải, chẳng phải mình tự tìm đường chết sao?
Trong lòng Sở Hạo hiện lên vô số ý nghĩ, Địa Tạng Vương Bồ Tát không phải là cường giả bình thường, chí cường giả tam giới, gần bằng với những người Sở Hạo muốn đối đầu trực diện như Ngọc Đế Phật Tổ,
Đều là Chuẩn Thánh đỉnh phong, cách Thánh Nhân chỉ một bước chân!
Mặc dù ngàn vạn suy nghĩ, cũng chỉ là trong nháy mắt,
Khi Sở Hạo ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ kiên định,
Mình đã không còn là Sở Hạo của năm xưa, giờ đây mình, không đơn độc chiến đấu nữa!
Làm là xong!
【 Nói hay lắm! Sinh tử coi nhẹ, không phục thì làm, đây mới là tinh thần làm việc của con người! 】
【 Nhiệm vụ: trước mặt mọi người đánh lui Địa Tạng Vương Bồ Tát 】
【 Phần thưởng: Chu Thiên Tinh Đấu đại trận (một phần hai mảnh vỡ) 】
"Chấp pháp đại điện, Chu Thiên Tinh Đấu đại trận tụ hợp!"
Sở Hạo vừa ra lệnh, tất cả cường giả chấp pháp đại điện đều hành động.
Mặc dù Chu Thiên Tinh Đấu đại trận của chấp pháp đại điện chỉ là phiên bản thu nhỏ, nhưng khi vô số Chu Thiên Tinh Đấu đại trận nhỏ tụ hợp lại, uy năng kinh khủng khiến cả Luyện Ngục run rẩy.
Đại Quang Minh Phật vốn đang bị Tôn Ngộ Không đánh, nhưng khi thấy cảnh tượng này, ngay cả đang bị đánh cũng tranh thủ hô lớn:
"Địa Tạng Vương Bồ Tát, đừng nổi điên nữa! Mau ra tay chế phục tên ngục thần Sở Hạo đó đi! Đừng có đứng đó nữa!"
Tôn Ngộ Không nổi giận mắng vọng tới tai Đại Quang Minh Phật: "Tên Phật Đà nhỏ nhoi, đang đánh với lão Tôn mà dám phân tâm hả?! Muốn ăn đòn! A!"
Lực lượng của Tôn Ngộ Không cũng chỉ nhất thời, mượn được thì thôi, đang nóng ruột nên thấy ai đánh nấy, đánh cho đã đời.
Cho nên đánh nhau rất hung hăng, toàn lực công kích, như là điên dại.
Đại Quang Minh Phật nhất thời phân thần, lại bị Tôn Ngộ Không vung gậy đánh cho một trận tơi bời, chỉ tiếc Đại Quang Minh Phật không phải Chuẩn Thánh cao giai,
Trong cảnh giới Chuẩn Thánh này, Tôn Ngộ Không dựa vào Chiến Thần chi tâm, linh hầu đan, hai viên thiên Nguyên ma thạch tăng thêm, thực lực chỉ là không thể tiến vào Chuẩn Thánh cao giai mà thôi, cũng không phải chỉ vừa mới bước vào lục chuyển.
Chẳng qua do ngưỡng của Chuẩn Thánh cao giai quá cao, cho nên Tôn Ngộ Không là đầy, tràn hết cả ra ngoài, chỉ là không đủ lực để tiến tới.
Nhưng dù vậy, Tôn Ngộ Không vẫn hoàn toàn áp đảo Đại Quang Minh Phật, một sức phá vạn, dù Tôn Ngộ Không cũng đang sử dụng những lực lượng không thuộc về mình, không hề được điều khiển, nhưng nhờ bản năng chiến đấu trời sinh của linh minh thạch hầu, tùy ý dùng gậy mà chà sát Đại Quang Minh Phật.
Đại Quang Minh Phật bị Tôn Ngộ Không kiềm chế, căn bản không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hạo dẫn vô số cường giả chấp pháp, ngưng tụ ra một đạo quang mang hủy thiên diệt địa, đánh về phía Địa Tạng Vương Bồ Tát!
Đây là một cơ hội tốt hiếm có, dù sao muốn tìm một chí cường giả đứng im chịu đòn toàn lực như vậy, thực sự không dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận