Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 540: giết hại sinh linh, Thánh Nhân cùng cầm thú có gì dị?

Chương 540: Giết hại sinh linh, Thánh Nhân cùng cầm thú có gì khác? Tôn Ngộ Không ở trong chín tầng trời lao hưởng thụ cuộc sống đã qua một thời gian. Giờ phút này, hắn giống như đang đi tảo mộ vào tiết thanh minh, vô cùng khó chịu trên đường trở về nhân gian. Bất quá Tôn Ngộ Không còn nhớ những lời Sở Hạo đã nói với mình. Tôn Ngộ Không lại trở nên tràn đầy tự tin. Quan Âm Bồ tát mang theo Tiểu Bạch Long đã phục sinh, cùng Tôn Ngộ Không đi về hướng Ngũ Hành Sơn, Đường Tam Tạng cũng sẽ phục sinh tại đó. Rất nhanh, Tây Du sẽ đi vào đúng quỹ đạo. Cuối cùng cũng xong, thật không dễ dàng a! Quan Âm Bồ tát có vẻ vô cùng sung sướng! Sở Hạo không có ý định đi xem náo nhiệt, Sở Hạo có việc riêng phải làm. Sau khi Quan Âm Bồ tát và Tôn Ngộ Không rời đi, Sở Hạo cũng cùng lúc hạ phàm. Sở Hạo vẫn không quên, mọi chuyện đều bắt đầu từ trận đại chiến kia, hiện tại cũng đã bình định, Sở Hạo cũng nên đến nói chuyện với Đường Vương...
Nhân gian Nam Chiêm Bộ Châu, Phong Tuyết Thành. Sở Hạo đến Phong Tuyết Thành, rất nhanh liền gặp Đường Vương. Đường Vương thấy Sở Hạo bình an trở về, vẻ mặt thản nhiên, trong nháy mắt liền hiểu được trận chiến này Sở Hạo đã thắng. Đường Vương vui mừng khôn xiết, hỏi han ân cần với Sở Hạo. Mà Sở Hạo cũng hời hợt nói sơ qua quá trình tranh đấu giữa Thiên Đình và phương Tây. Đường Vương khi biết A Di Đà Phật lại cố chấp bảo đảm cho Bạch Liên Đồng Tử, không khỏi có chút tức giận, "Một đứa trẻ ngây thơ nhất cũng biết giết người phải đền mạng, đó là đạo lý hiển nhiên. Bạch Liên Đồng Tử giết mười mấy vạn người dân Đại Đường, vậy mà Phật Tổ lại xem như không có chuyện gì xảy ra sao?"
Sở Hạo cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Không phải chỉ một hai lần, xưa có Đại Bằng, sau có Khổng Tước Minh Vương... Ai mà muốn nói nhiều với ngươi chứ."
"Bất quá lần này ta mang đến một tin tức tốt."
"Sau khi ta và Tây Thiên hữu hảo giao tiếp, hiện tại Tây Thiên đã đồng ý từ bỏ khống chế Thiên Trúc Phật Quốc, bọn họ sẽ không phái một đống Phật Đà La Hán xuống can thiệp vào chuyện nhân gian nữa."
Đường Vương rất vui mừng. Trong lòng hắn lo lắng nhất chính là điều này, dù người ngốc cũng biết phàm nhân tranh đấu với thần phật, kết quả chỉ có một chữ 'chết'! Từ xưa đến nay, không phải không có người đánh bại được Thiên Trúc Phật Quốc. Nhưng không ai có thể vĩnh viễn chiếm được một tấc đất, ngay cả Tây Ngưu Hạ Châu, đều trở thành khu cấm của Nam Chiêm Bộ Châu. Trong điển tịch, Đường Vương chỉ có thể nhìn thấy một ít lời nói càng che càng lộ, che đậy vết tích Thần Phật tham gia, chỉ giải thích là kỳ tích hoặc là nhân ái mà thôi. Mà bây giờ Đường Vương trở thành vị đế vương duy nhất có thể tu luyện, lại còn tiếp xúc đến những Thần Phật đầy trời. Hắn bắt đầu có chút suy nghĩ về những sự việc trước đây. Chắc chắn là Tây Thiên đang giở trò quỷ! Mà bây giờ, Sở Hạo lại nói thẳng, Tây Thiên sẽ không nhúng tay vào chiến sự của Nam Chiêm Bộ Châu, điều này chẳng khác nào nói. Một khi Đường Vương đánh xuống Thiên Trúc Phật Quốc, từ đó về sau, bản đồ Đại Đường sẽ lại mở rộng thêm một phần. Mà trong lịch sử, Thiên Trúc Phật Quốc cũng sẽ nghênh đón sự thôn tính đúng nghĩa, không còn chuyện được Phật Đà giải cứu nữa. Đây là một công tích xưa nay chưa ai vượt qua được! Sao có thể không khiến Đường Vương hưng phấn?!
Sở Hạo sau đó nói: "Bất quá, ta cũng sẽ không nhúng tay vào chiến sự ở nhân gian nữa, việc này liên quan đến nhân quả, cho nên ngươi chỉ có thể tự cầu phúc thôi."
Đường Vương hưng phấn không thôi, liên tục gật đầu, "Yên tâm, ngục thần đại lão, ta sẽ không để ngươi thất vọng!"
"Nhiều nhất là ba năm, không, hai năm thôi!"
"Ta sẽ đưa Thiên Trúc Phật Quốc vào bản đồ Đại Đường, vĩnh viễn vĩnh viễn!"
Trong mắt Đường Vương tràn đầy dã tâm. Con người năm nào đã quét ngang thiên hạ, ngạo khí ngút trời của Đường Vương đã trở về rồi! Sở Hạo gật đầu, "Rất tốt, Vĩnh Ngôn phối mệnh, tự cầu phúc."
Kỳ thật Sở Hạo còn đang lo lắng, có nên cho Đường Vương thứ gì đó để phòng thân không... Dù sao Tây Thiên tuy nói từ bỏ khống chế Thiên Trúc Phật Quốc, nhưng không chừng bọn họ sẽ lại sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó. Không phải một hai lần Sở Hạo có lòng tin với giới hạn của Tây Thiên. Nhưng là, cho cái gì mới tốt đây? Ngay lúc này, một bóng dáng tướng quân từ bên ngoài xông vào. Chính là Úy Trì Cung vừa hồi sinh. Úy Trì Cung tiến đến hưng phấn hô lớn: "Bệ hạ, bệ hạ! Đại hỷ sự, kỵ binh của chúng ta đã đánh úp từ bên cạnh, khống chế được một thành trì nhỏ của Thiên Trúc Phật Quốc rồi!"
"Tuy rằng cách nơi này rất xa, nhưng ở cái ao trong thành nhỏ đó, có hơn 200.000 bách tính, quân sĩ đều bị bắt đền tội!"
"Bệ hạ, các tướng sĩ đang rất căm phẫn, bọn họ muốn Đồ Thành, trả đũa lại!"
Kỳ thật Sở Hạo nghe cũng thấy bình thường, người trẻ tuổi thôi, có chút huyết khí phương cương cũng là chuyện bình thường. Nhất là sau khi Bạch Liên Đồng Tử cầm Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ Đồ Thành, vô số người Đại Đường vô cùng phẫn nộ, nếu Đồ Thành cho hả giận, cũng là hợp tình hợp lý. Thậm chí, sau khi Sở Hạo có được Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ cái bảo vật giết người không dính nghiệp lực này, cũng đã nghĩ hay là trả đũa một chút. Đồ vài cái thành trì của Phật quốc, để bọn chúng biết chữ "chết" viết như thế nào. Dù sao Sở Hạo không phải Thánh Nhân, Sở Hạo chỉ không công bằng cho Đại Đường. Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên. Nhưng, Sở Hạo lại nghe thấy Đường Vương sắc mặt lạnh lùng, lắc đầu, "Không thể Đồ Thành, như vậy chẳng khác gì cầm thú."
Úy Trì Cung vội, "Bệ hạ, bọn họ ra tay trước, chúng ta chỉ là hoàn thủ mà thôi! Nếu để thiên hạ biết chúng ta không Đồ Thành, sẽ cho rằng chúng ta lòng dạ đàn bà đó!"
Đường Vương vẫn lắc đầu, trong giọng nói mang theo một chút nghiêm khắc, "Úy Trì tướng quân, ngươi đừng quên thân phận của ngươi!"
"Ngươi là một tướng sĩ, quân kỷ của Đại Đường nghiêm minh, tướng sĩ không quấy nhiễu dân chúng, càng không thể giết hại vô tội!"
"Những bách tính trong thành kia tay không tấc sắt, người già trẻ nhỏ, ra tay với bọn họ, chỉ làm quân ta mang tiếng xấu khi n* nhục dân lành, càng chỉ cổ vũ tướng sĩ ý muốn chém giết đổ máu!"
Úy Trì Cung rưng rưng, "Thế nhưng, mười mấy vạn người dân ở biên thành chết không toàn thây, chẳng lẽ chúng ta không báo thù sao?"
Sở Hạo cũng yên lặng nhìn Đường Vương. Phải nói thật, ban đầu Sở Hạo cũng muốn đi Đồ Thành. Nhưng, Sở Hạo có chút kinh ngạc trước những lời Đường Vương vừa nói, không khỏi có chút tán thưởng. Những lời Đường Vương nói vô cùng thấm thía, lời lẽ hùng hồn, "Là tướng Đường, phải vì Đại Đường, vì bách tính mà chiến đấu, các ngươi lấy danh nghĩa gì để Đồ Thành? Vì Đại Đường Đồ Thành? Hay vì bách tính Đồ Thành?"
"Giết hại người già trẻ nhỏ, Thánh Nhân khác gì cầm thú! Trẫm là người, người đối với sinh mạng phải có lòng kính sợ, đây mới là nhân!"
"Cái nghiệp lực Phật Đà kia tạo ra, chẳng lẽ chúng ta có thể trút lên người dân phật quốc sao? Giết giặc trảm tướng, chuyện đương nhiên, nhưng ra tay với dân lành vô tội thì sao? Như vậy có còn là người không!"
"Là ai gây ra những cái chết thì tìm người đó tính sổ; là quốc gia nào phát động chiến tranh thì đi chinh phục nó; là chế độ nào gây nguy hại, thì phải loại bỏ nó."
"Trẫm nếu là tướng quân, cũng đã từng nghĩ đến chuyện đi Đồ Thành, nhưng như vậy thì có ích lợi gì cho Đại Đường? Điều chúng ta muốn làm là nhanh chóng chinh phục Thiên Trúc Phật Quốc, không phải là trả đũa lại. Đây mới là điều chúng ta cần hiểu rõ, hiểu chưa?"
Đường Vương đứng trước mặt Úy Trì Cung, giải thích điều gì là thù nhỏ, điều gì là quốc thù. Ngay cả Sở Hạo cũng không nghĩ đến, Đường Vương lại có thể nhân tính như vậy. Đến đây, Sở Hạo cũng đã quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận