Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1295 hắn chính là chính là nhỏ, cùng ta giở trò đúng không hả?

Chương 1295: Hắn chỉ là một đứa trẻ con, vậy mà dám giở trò với ta sao?
Giờ phút này, bốn thầy trò Đường Tăng vây quanh Hồng Hài Nhi, ánh mắt bọn họ đều mang vẻ trêu tức, trên mặt càng tràn đầy vẻ hưng phấn xem kịch vui, tựa như đang vây xem một con khỉ.
Hồng Hài Nhi bị bốn người Đường Tăng nhìn mà trong lòng run sợ, nhưng lại nghĩ rằng Đường Tam Tạng chỉ là phàm nhân, hơn nữa lại là người xuất gia, chắc chắn sẽ không nhìn ra chân thân của mình, bản thân không cần phải sợ.
Nghĩ đến đây, Hồng Hài Nhi tỏ vẻ đáng yêu nhìn Đường Tam Tạng, khóc nói:
"Vị sư phụ này ơi, mau cứu ta, mau cứu ta đi!"
Đường Tam Tạng liếc nhìn Hồng Hài Nhi, lại liếc mắt nhìn Tôn Ngộ Không, nói:
"Ngộ Không à, ngươi nói ta có nên cứu hay không đây?"
Tôn Ngộ Không cười nói, vội vàng tiếp lời:
"Sư phụ, chúng ta là người xuất gia, lòng dạ từ bi là điều nên có, nhưng mà nơi hoang sơn dã lĩnh này, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ con trần truồng bị trói trên ngọn cây thế này, thực sự có chút không đáng tin cậy."
Đường Tam Tạng nhìn về phía Hồng Hài Nhi, trên mặt lộ ra vẻ từ bi:
"A di đà phật, vị tiểu đệ đệ này, đại đồ đệ của ta đã nói như vậy, ta cũng đành bất lực vậy."
Nhưng mà, Hồng Hài Nhi lại vội vàng nói:
"Ta không phải yêu quái, nhà ta ở Sơn Tây có một con khe cây thông khô, bên kia có thôn Nhất Trang, ta là người ở đó....... Vốn đang sống hạnh phúc, nhưng lại gặp phải bọn tặc tử! Những tên tặc kia đã bắt mẹ ta đi không rõ tung tích. Ta đã bị treo ở đây ba ngày ba đêm rồi, cũng chẳng thấy ai đi ngang qua. Không biết tu phúc ở kiếp nào, kiếp này mới gặp được lão sư phụ, nếu chịu mở lòng từ bi, cứu ta một mạng, ta vô cùng cảm kích!"
Đường Tam Tạng lộ vẻ hiểu rõ, à một tiếng:
"Ồ, thì ra là vậy à... Vậy được, nói rõ chi tiết mẹ ngươi bây giờ ở đâu? Bần tăng cảm thấy hẳn là phải cứu bà ấy đi."
Hồng Hài Nhi: "???"
Tình huống này là sao? Thấy ta ở đây rơi lệ đầy mặt, trần truồng bị treo, vậy mà lại hỏi đến mẹ ta?
Đường Tam Tạng, ngươi có khác gì so với Tào Tháo gian thần chứ?
Hồng Hài Nhi nhất thời không thể trả lời, dù sao tất cả chuyện này đều do hắn bịa ra, sao có thể nhanh chóng sắp xếp ra một tên sơn tặc được?
Trư Bát Giới ở bên cạnh thấy vậy, lại cười nói:
"Sư phụ, con nít thì sao mà nhớ được nhiều chuyện như vậy, con nghĩ hiện tại nó là đang đói lả hoa mắt rồi."
Hồng Hài Nhi vốn không biết trả lời ra sao, tưởng rằng sắp bị bại lộ, nào ngờ Trư Bát Giới lại đứng ra hòa giải cho mình?
Trong lòng Hồng Hài Nhi thầm cười nhạo Trư Bát Giới quả thực là thánh mẫu, nhưng vẫn tranh thủ cơ hội nói tiếp:
"Đúng vậy, ta bị treo ở đây ba ngày ba đêm rồi, sơn tặc sớm đã đi rồi, ta cũng không nhớ ra bọn chúng ở đâu, xin sư phụ mau cứu ta xuống đi, nếu không ta chết đói mất!"
Đường Tam Tạng nghe vậy, lại à một tiếng:
"Ồ, đói lả hoa mắt à?"
"Nhưng mà bần tăng cũng chỉ là một phàm nhân tay trói gà không chặt thôi, ta không nhìn ra ngươi có phải là yêu quái hay không.... Trừ phi, ngươi đồng ý để bần tăng thăm dò một chút?"
Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh đều ở bên cạnh ra vẻ đã hiểu, vây quanh Hồng Hài Nhi nhìn, âm thầm tạo áp lực cho Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi ngẩn người một chút, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của những người này xung quanh có chút không tốt a!
Vì sao? Bọn họ chẳng phải lòng dạ từ bi, là người thỉnh kinh của Tây Thiên sao? Sao lại có vẻ gian tà như vậy?
Để có thể hại Đường Tam Tạng, Hồng Hài Nhi đành phải cứng da đầu nói:
"Sư phụ, cái này thăm dò phần lớn cũng là một việc tốt thôi mà, nhưng đừng làm bị thương ta, ta bị treo ở đây ba ngày ba đêm, thân thể suy yếu, chịu không nổi giày vò."
Đường Tam Tạng cười ha ha:
"Đó là lẽ đương nhiên, người xuất gia lòng dạ từ bi, sao có thể làm chuyện xấu..."
Trong lúc Đường Tam Tạng nói, ma khí trên người bỗng nhiên bạo động, "Đại Uy Thiên Long!"
Một giây sau, Đường Tam Tạng đột nhiên vung quyền, trên nắm đấm có một đạo cự long màu đen đột nhiên đánh về phía Hồng Hài Nhi.
Mặc kệ là Hồng Hài Nhi hay đám người Tây Thiên trên trời, khi nhìn thấy một màn này trong nháy mắt đều kinh ngạc ngây người,
Vừa giây trước còn rất bình thường, giây sau trực tiếp tung chiêu Đại Uy Thiên Long?
Còn nữa, một thân ma khí nóng nảy điên cuồng kia rốt cuộc là chuyện gì? Đường Tam Tạng đứng ở đó giống như một đại yêu ma tuyệt thế vậy!
Hồng Hài Nhi không kịp phản ứng, hắn lúc này mới biết được thực lực của Đường Tam Tạng không phải người thường có thể so sánh được.
Chiêu Đại Uy Thiên Long này, cho dù có trúng mình chưa chắc sẽ bị thương, nhưng làm như vậy thì cũng sẽ bại lộ thân phận.
Dù sao cũng đã bị bại lộ, Hồng Hài Nhi cũng không còn giả bộ nữa.
Chỉ thấy Hồng Hài Nhi đột nhiên giãy dụa thoát khỏi sợi dây thừng, tát một cái, trường thương xuất hiện trong tay, đâm thẳng vào chiêu công kích mạnh mẽ kia, "Hắn chính là tên nhóc con, dám giở trò với ta có phải không hả?!"
Tốc độ của Hồng Hài Nhi cực nhanh, hơn nữa thực lực của Hồng Hài Nhi cũng không phải là Đường Tam Tạng có thể sánh bằng,
Đường Tam Tạng dốc toàn lực đánh ra Đại Uy Thiên Long, trực tiếp bị trường thương của Hồng Hài Nhi phá tan,
Mà trường thương thế như chẻ tre, dư lực không giảm tiếp tục đâm về phía Đường Tam Tạng, nếu đâm trúng thì chỉ sợ Đường Tam Tạng sẽ chết ngay tại chỗ.
Tôn Ngộ Không bên cạnh cười lạnh:
"Yêu nghiệt to gan, không coi ta vào mắt sao? Ăn một gậy của lão Tôn này!"
Thực lực của Tôn Ngộ Không đã đạt đến Đại La Kim Tiên, Hồng Hài Nhi mạnh hơn cũng không thể chống lại một gậy này của Tôn Ngộ Không,
Các cường giả Tây Thiên âm thầm quan sát không thể ngồi yên. Nếu Hồng Hài Nhi bị đánh chết, vậy thì các kiếp nạn kế tiếp bọn họ sắp đặt e là sẽ chẳng có.
Lúc này, Khổng Tước Đại Minh Vương ngầm thi pháp, cưỡng ép định thân Tôn Ngộ Không bọn người tại chỗ.
Tôn Ngộ Không bọn người cảm nhận được pháp định thân quen thuộc này, liền biết ngay chắc chắn lại là Tây Thiên ở trong bóng tối giở trò, tức giận đến nỗi từng người vô cùng phẫn nộ.
Hồng Hài Nhi cũng cảm nhận được khí tức của các cường giả Tây Thiên, biết rằng mình cần phải thu liễm một chút, không thể thực sự đánh chết Đường Tam Tạng.
Hồng Hài Nhi dùng Hỏa Tiêm Thương phá tan Đại Uy Thiên Long, rồi vung trường thương lên, đoạt lấy Đường Tam Tạng trong tay,
Hồng Hài Nhi cất tiếng cười lớn:
"Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn đấu với ta sao?"
Lúc này, Hồng Hài Nhi nắm lấy Đường Tam Tạng bay đi, còn tạo một trận gió lốc trên không trung, hô một tiếng vang dội, đi đến Thạch Dương Sa, thật sự là hung ác.
Đường Tam Tạng bị Hồng Hài Nhi bắt đi, vô tung vô ảnh, không biết bị đưa đến phương nào, không tìm được nơi đâu.
Mãi đến khi Đường Tam Tạng bị bắt đi, ba huynh đệ Tôn Ngộ Không mới có thể tự do hành động.
Nhưng mà, cảm giác bị người ta áp chế này khiến bọn họ thật khó chịu.
Tuy vậy, bọn họ lại nhớ đến việc Sở Hạo trước kia từng xuất hiện, hiện tại Tây Du tuyệt đối sẽ không còn là việc độc quyền của riêng Tây Thiên.
Nếu nói Tây Du có biến số gì, bọn họ cũng không hề sợ sệt, dù sao đã có Sở Hạo che chở, mọi thứ đều nằm trong sự nắm bắt của ngục thần.
Đúng như những gì bọn họ nghĩ, giờ phút này Sở Hạo đang ở nơi xa, cau mày,
Sở Hạo cũng không phải đang xoắn xuýt chuyện làm sao để đối phó hai vị Chuẩn Thánh của Tây Thiên kia, mà chỉ đang nghĩ đến dáng vẻ của Đường Tam Tạng lúc nãy,
"Không ổn rồi, trước đó hấp thụ quá nhiều tôi ma dịch, cứ tiếp tục để ma khí bạo động như vậy, Đường Tam Tạng có khi sẽ biến thành một tên ma đầu mất, nếu thế thì chẳng còn ý nghĩa gì, phải đi tắm rửa cái đã."
"Nhưng mà, ta không thể tự mình ra tay được, nếu không nhiễm nhân quả sẽ thiệt mất... Ấy, ha ha, ta nghĩ ra rồi."
Sở Hạo mang ánh mắt tà ác nhìn về phía Đại Nhật Như Lai cao cao tại thượng ở phía xa, người sau bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận