Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 909: Tây Thiên bất đắc dĩ, Bạch Liên Đồng Tử chua xót

Chương 909: Tây thiên bất đắc dĩ, Bạch Liên Đồng tử chua xót
Mặc dù nói Sở Hạo ở Côn Lôn Sơn chịu hết những kiểu tra tấn không giống người, nhất là bốn người phụ nữ, người thì mập, người thì gầy, oanh oanh yến yến, thủ đoạn công kích không giống nhau, góc độ xảo trá, hễ không chú ý liền tan xương nát thịt, không còn sót lại chút cặn! Nhưng là, Sở Hạo vẫn sống sót mà đi ra ngoài! Không thể không nói, sinh mệnh chính là thần kỳ như vậy! Thì tương đương với Sở Hạo đi vào bốn cái cối xay thịt đã bố trí sẵn, vậy mà còn sống đi ra, đây đúng là một kỳ tích! Bất quá Sở Hạo lại không biết, mình vừa mới thoát khỏi miệng sói, lại có một đôi mắt sốt ruột mà điên cuồng nhìn chằm chằm sau lưng Sở Hạo, “Nguyên lai, những thiếp thất kia giấu ở đây à? Bất quá bản cung đúng là không để ý đâu.” “Nếu cần, đến lúc đó bản cung sẽ giúp ngươi đóng gói, đưa đến vực sâu tầng dưới chót nhất.” “Vua của ta, ngươi muốn chơi thế nào, ta đều đáp ứng ngươi!” “Thánh Nhân rất nhanh sẽ không ở đây, cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu!...... Ha ha ha, ha ha ha ha!”
Sở Hạo vừa bay về phía đội ngũ Tây Du, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ ác ý cực độ! Cỡ nào quen thuộc, khủng bố đến mức khiến người ta sinh lý phản ứng ghê tởm vậy! Sở Hạo đột ngột quay đầu, lại chỉ thấy một khoảng trống rỗng, Sở Hạo bắt đầu có chút hốt hoảng. Không thấy người, không những Sở Hạo không cảm thấy an tâm mà ngược lại càng thêm hoảng sợ. Cái cảm giác đáng chết quen thuộc này, chẳng lẽ ta lại bị để ý tới rồi sao? Sở Hạo bối rối gia tốc, tốt nhất là có thể tranh thủ thời gian quay về đội ngũ Tây Du, cho dù nàng thật sự xuất hiện, Sở Hạo cảm thấy Tây thiên hẳn là sẽ nhúng tay. Đá ở núi khác có thể công ngọc. Nhưng Sở Hạo vẫn thấy hoảng nha, hy vọng mình tranh thủ thời gian cường tráng lên, không thể lại bị loại sợ hãi này chi phối! Sở Hạo nhanh chóng trở về đội ngũ Tây Du.......
Mà giờ khắc này, ba ngàn chư Phật của Tây thiên đã lâm vào vòng xoáy tranh cãi. Quan Âm Bồ Tát sau khi trở về, liền đem mọi chuyện ở Ngũ Trang quán kể lại một lần, đương nhiên, dưới góc độ của Quan Âm Bồ Tát, nàng nói về Sở Hạo hết sức oai phong lẫm liệt, đơn giản là thần tiên hạ phàm, vào thời khắc mấu chốt đã đứng ra đánh đuổi A Tu La tộc, cứu Dược Sư Phật. Quan Âm Bồ Tát lại không hề nhắc tới chuyện Sở Hạo trộm đổi bình ngọc và hút Dược Sư Phật. Dù sao, Dược Sư Phật đã sớm chạy về thế giới lưu ly quang để tu dưỡng, hắn không có cả cơ hội phản bác. Đương nhiên, ngoài việc tô điểm thêm cho Sở Hạo một chút để báo đáp ân cứu mạng, Quan Âm Bồ Tát không hề giấu giếm về những chuyện ở Ngũ Trang quán, nhất là sự oán hận của Trấn Nguyên Tử đối với Tây thiên, Quan Âm Bồ Tát miêu tả nó sâu đến tận xương tủy.
Ba ngàn chư Phật sau khi nghe xong, từng người sắc mặt khó coi, tiếng thảo luận kịch liệt không ngớt, “Cái gì!!! Trấn Nguyên Tử chạy trốn? Hắn hắn hắn, cây nhân sâm của người ta vậy mà không nâng đỡ, trực tiếp bị mục ruỗng?!” “Không chết không thôi?! Trấn Nguyên Tử bây giờ lại trực tiếp tuyên chiến với Tây thiên, đáng giận, như vậy thì áp lực của Tây thiên chúng ta lại càng lớn!” “Ai, Dược Sư Phật vì trấn áp Trấn Nguyên Tử, suýt chút nữa mất mạng, hiện giờ thế giới lưu ly quang có chút rắn mất đầu, nhỡ đâu......” “Rất có thể, A Tu La tộc dường như đã biết được lộ trình Tây Du, bất quá may mà Sở Hạo giữ lời, xem như bảo vệ được đội ngũ Tây Du, nếu không phải cho hắn đẹp mặt!” “Mọi người bình tĩnh một chút, nếu theo như lời Quan Âm Bồ Tát nói, thì hiện tại Trấn Nguyên Tử đã thân thể trọng thương, không có mấy Nguyên hội là không thể khôi phục lại. Chúng ta không cần sợ hắn.” “Đúng vậy, đến lúc đó, Tây thiên ta độc bá Tam Giới Lục Đạo, Trấn Nguyên Tử hắn cũng chỉ là chó mất chủ, không đáng sợ!” Ba ngàn chư Phật bàn luận, cuối cùng cũng yên lòng. Dù sao ai nghe thấy một đại năng Chuẩn Thánh tuyên chiến với Tây thiên, hơn nữa còn là loại không chết không thôi kia, đều sẽ thấy sợ hãi. Nhất là Trấn Nguyên Tử thân phận cực kỳ tôn quý, từng là Chí Tôn đại năng, Địa Tiên chi tổ, nếu hắn tìm mọi cách săn giết chư Phật, thì ở đây không một ai có thể may mắn thoát nạn. Cũng may Trấn Nguyên Tử cây nhân sâm bị hủy, thực lực giảm sút, mới khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhõm thở phào. Đương nhiên, dù vậy, những Phật Đà La Hán có thực lực thấp hơn Chuẩn Thánh vẫn âm thầm sợ hãi trong lòng. Nếu như bị Trấn Nguyên Tử để mắt tới, vậy coi như đời này xong rồi nha!
Như Lai Phật Tổ nhìn đám người vừa nãy còn thề thốt nói Trấn Nguyên Tử không đáng sợ, đùa bỡn trong lòng bàn tay, bây giờ lại sợ chết khiếp, ai cũng sợ né tránh, Như Lai Phật Tổ chỉ lắc đầu thở dài. Bạch Liên Đồng Tử bên cạnh cũng lắc đầu thở dài, “Thật không như ta vậy!” “Nếu là lần này để ta đi, nhất định có thể khiến Trấn Nguyên Tử quỳ sát, A Tu La tộc đầu hàng, Sở Hạo... Ân, cái này không nói.” Như Lai Phật Tổ lại thở dài. Ai… Như Lai Phật Tổ thở sâu, miễn cưỡng lên tinh thần, nói “Việc này không cần lo ngại, hãy nghe ta nói, dưới mắt ngục thần Sở Hạo lấy tiền làm việc cũng coi như là một điều vui ngoài ý muốn.” “Chúng ta cuối cùng có thể chống đỡ được kiếp nạn này, mặc dù Trấn Nguyên Tử đã lập lời thề không chết không thôi, nhưng hiện tại chưa cần cân nhắc kẻ này.” “Hiện tại Quan Âm Bồ Tát, ngươi nhanh chóng quay về đội ngũ Tây Du, khiến con t·h·i ma Bạch Cốt phu nhân đuổi Tôn Ngộ Không đi.” “Kiếp này quan hệ trọng đại, còn liên quan đến kiếp nạn ở Bảo Tượng quốc phía sau, nhất thiết phải cẩn thận thì tốt hơn.” Như Lai Phật Tổ bấm đốt ngón tay tính toán, chín chín tám mươi mốt nạn mà Tây thiên phải trải qua không còn nhiều.
Quan Âm Bồ Tát trong lòng có một chút sợ sệt, vẫn cẩn thận hỏi: “Ngã Phật, bây giờ A Tu La tộc đã nhận ra vị trí kiếp nạn ở Ngũ Trang quán, khó đảm bảo bọn chúng không tìm đến những kiếp nạn khác của Tây Du ở phía sau.” “A Tu La tộc khí thế hung hãn, chỉ dựa vào một mình ta, khó mà ngăn cản.” Quan Âm Bồ Tát vừa dứt lời, ba ngàn Phật Đà lúc đầu đang vì chuyện của Trấn Nguyên Tử mà tranh cãi không ngừng, lúc này lại nghe thấy lời của Quan Âm Bồ Tát, lập tức ngậm miệng lại, im lặng không nói. A, nhìn dáng vẻ này, là muốn phái người đi trông nom Tây Du sao? Vậy không được, chúng ta ở chỗ này trải qua rất tốt, mỗi ngày không cần làm gì cũng có tín đồ thế gian cung phụng, ai lại muốn đến nhân gian chịu tội? Nhất là còn phải đối phó với A Tu La tộc, A Tu La tộc mạnh mẽ vô song, sát khí ngút trời, căn bản không thể đơn giản đối phó, làm không cẩn thận còn mất mạng, nhìn Dược Sư Phật xem, đến bây giờ thế giới lưu ly quang hoàn toàn tĩnh mịch. Nếu không phải Dược Sư Phật vẫn còn sống, có lẽ bây giờ đã phải chọn một vị Tam Thế Phật mới. Ai cũng biết con đường Tây Du khó khăn trùng trùng, chín chín tám mươi mốt nạn hoàn toàn là kiếp nạn của Tây thiên, đồ ngốc mới đi!
Bạch Liên Đồng Tử đứng ra, trừng mắt nhìn ba ngàn chư Phật, không nể nang mắng: “Các ngươi lũ cẩu vật này, giống sâu mọt của Tây thiên vậy, chuyện gì cũng vô dụng! Từng người ủ rũ như cha mẹ vừa chết vậy!” “Phật Tổ, Bạch Liên Đồng Tử là người mưu lược song toàn của Tây thiên, xin xuất chiến!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận