Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1037 Tiểu Bạch rồng ngươi nhớ kỹ, quân tử lấy từ đoạt không thôi

Chương 1037 Tiểu Bạch rồng ngươi nhớ kỹ, quân tử lấy từ đoạt không thôi. Đối với sự vô tình của Sở Hạo, Quan Âm Bồ Tát đã thấm thía lắm rồi. Muốn lấy đồ vật từ trong tay Sở Hạo, còn khó hơn cả lên trời. Quan Âm Bồ Tát hít sâu một hơi, nàng cắn môi son, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, "Mười viên tám viên thực sự nhiều quá, trên tay ta cũng chỉ có vừa rồi viên cuối cùng thôi mà..."
Sở Hạo cười giả lả, "Ngạch ha ha... Ngươi đoán xem ta có tin không?"
"Ngươi cũng không phải ngày đầu tiên bị ta bắt tới lên lớp, bây giờ việc ngươi cần làm là ngoan ngoãn giao bảo vật ra đây."
"Đương nhiên, ta cũng không phải kẻ không thông tình đạt lý, cho ngươi bớt chút, cho bốn năm viên cũng được!"
Sở Hạo nói nghe cứ như hào phóng quá cỡ, cứ như đang vung tay ban cho Quan Âm Bồ Tát mấy trăm triệu vậy. Nhưng Quan Âm Bồ Tát lại một mặt cay đắng, sắp khóc tới nơi, "Ta thật sự không có mà, trong tay ta chỉ còn lại viên Yêu Nguyên cuối cùng, đây là tích cóp cuối cùng của ta ở Tây Thiên đó!"
"Cũng được, nhẫn chút đi."
Sở Hạo đoạt lấy viên Yêu Nguyên cuối cùng của Quan Âm Bồ Tát. Quan Âm Bồ Tát trong nháy mắt sửng sốt, một lát sau mới hoàn hồn, chuyện này mẹ nó xong rồi? Sớm biết nhờ Sở Hạo mời Tôn Ngộ Không về chỉ mất có một viên Yêu Nguyên, thì ta còn đi tìm Tiểu Bạch rồng làm gì? Ta ngu sao? Ta còn không công bị Sở Hạo lấy đi một viên Yêu Nguyên! Cái Yêu Nguyên trân quý này, lợi dụng tốt có thể kéo ra một Đại La Kim Tiên! Giờ thì hay rồi, không công để Sở Hạo lại lừa mất một viên Yêu Nguyên, đám lừa đảo này, chưa làm gì đã lừa mất một viên Yêu Nguyên rồi! Quan Âm Bồ Tát trong lòng cuồng nộ vô cùng, nhưng nàng cũng chỉ có thể cuồng nộ trong vô vọng, tuyệt đối không thể bùng nổ. Nhịn! Chỉ cần Sở Hạo nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này, mọi chuyện đều dễ nói.
Thế nhưng, Quan Âm Bồ Tát thấy Sở Hạo vẫn đứng im bất động, thậm chí còn ngay trước mặt Quan Âm Bồ Tát đưa viên Yêu Nguyên vừa lấy được cho Tiểu Bạch rồng, "Này, Tiểu Bạch rồng, đoạn đường này ngươi chịu khổ bị liên lụy, viên Yêu Nguyên này cho ngươi, ngươi hãy cố gắng tu luyện."
"Nhớ kỹ, trời hành kiện, quân tử tự cường bất tức, nhất định phải tự cường, tích cực hướng lên, đừng đi theo con đường tà đạo!"
Tiểu Bạch rồng cảm động vô cùng nhận lấy viên Yêu Nguyên Sở Hạo đưa, "Đa tạ Đế Quân, có được Đế Quân dạy bảo mới là may mắn lớn của Tiểu Bạch Long!"
"Tiểu Bạch rồng nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Đế Quân, nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, quân tử tự cường bất tức!"
Tiểu Bạch rồng thật sự quá cảm động rồi, không ngờ Sở Hạo lại đưa bảo vật quý giá này cho mình, đây quả thực là người tốt nhất, Tiểu Bạch rồng thề, Sở Hạo là người đối xử tốt với mình nhất! Quan Âm Bồ Tát đứng bên cạnh giận đến sôi máu, ta mẹ nó muốn đập chết hai tên lừa đảo các ngươi! Ngươi là Đế Quân thì có tư cách gì mà nói những lời đạo lý đó? Còn dạy Tiểu Bạch rồng trời hành kiện quân tử tự cường bất tức? Còn nói gì mà không đi bàng môn tà đạo? Viên Yêu Nguyên kia của Tiểu Bạch rồng là do ngươi dựa vào lừa ta mà có đó, hơn nữa còn trắng trợn lừa ta nữa đồ súc sinh! Còn có cái tên đáng ghét Tiểu Bạch rồng kia, sao ngươi làm như không ai tốt với ngươi vậy? Ta đưa Yêu Nguyên là hối lộ hả? Còn hắn cướp của ta đưa cho ngươi là tự cường bất tức hả? A, ta hiểu rồi, từ đoạt không thôi! Cái gì muốn thì tự đoạt, tự lừa lấy sao? Quan Âm Bồ Tát sắp bị Sở Hạo và Tiểu Bạch rồng làm tức chết, nhưng nàng vẫn phải nhịn, chỉ cần mình hoàn thành nhiệm vụ là được!
Nhưng Quan Âm Bồ Tát chờ mãi, chờ mãi mà không thấy Sở Hạo xuất phát đi mời Tôn Ngộ Không về. Quan Âm Bồ Tát không nhịn nổi, vội thúc giục Sở Hạo, "Sở Hạo, chẳng phải ngươi đã hứa sẽ đi mời Tôn Ngộ Không trở về sao? Còn không mau đi mời hắn về?"
Sở Hạo khoát tay, "Đừng giục, đang làm đây."
Đang làm nghĩa là tiến độ, con số không phần trăm. Quan Âm Bồ Tát bị vẻ bình tĩnh này của Sở Hạo làm tức đến hộc máu, "Ngươi không thể nói không giữ lời được, người không giữ chữ tín khó thành công, ngươi..."
Sở Hạo bịt miệng Quan Âm Bồ Tát lại, "Suỵt~ chẳng lẽ ngươi không biết cách làm việc của ta sao?"
"Ta đã từng thất tín lần nào chưa? Không có, đương nhiên là không có rồi!"
Quan Âm Bồ Tát giật nhẹ khóe miệng, nhưng ngẫm kỹ thì đúng là vậy thật! Trước kia Sở Hạo tuy rằng lừa lấy đồ của Quan Âm Bồ Tát, nhưng mà nhiệm vụ cần hoàn thành thì về cơ bản đều hoàn thành. Nhưng có vẻ như lần nào Sở Hạo cũng không hề đích thân ra tay cả, chờ chút... Quan Âm Bồ Tát bỗng nhiên cảm thấy có điềm báo cực kỳ bất lành, "Ngươi trả Yêu Nguyên cho ta, ta không cần ngươi giúp nữa..."
Quan Âm Bồ Tát vừa kịp phản ứng thì đã muộn. Một bóng đen từ chân trời bay tới, Quan Âm Bồ Tát trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, "Này, lão Tôn ta đến rồi đây!!!"
Bóng dáng đó chính là Tôn Ngộ Không! Quan Âm Bồ Tát ngày nhớ đêm mong, mong Tôn Ngộ Không nhanh chóng trở về, nhưng vào lúc này, Quan Âm Bồ Tát lại suýt khóc òa lên. Không đến sớm, không đến muộn, sao lại đến đúng lúc quỷ quái này vậy! Ta mẹ nó, vừa nộp tiền, nhiệm vụ liền tự động hoàn thành sao? Sao lần nào cũng thế này? Tôn Ngộ Không bay tới bên cạnh Sở Hạo, đầu tiên là khinh bỉ liếc Quan Âm Bồ Tát một cái, sau đó cung kính chắp tay với Sở Hạo, cười nói, "Hảo huynh đệ, cảm ơn các ngươi cho ta nghỉ mấy ngày qua, chuyện ở Hoa Quả Sơn ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Thời gian xin phép nghỉ không sai chút nào, lão Tôn ta đã trở về!"
Quan Âm Bồ Tát nghe vậy thì không nhịn được nữa, trốn sang một bên khóc Anh Anh Anh! Ta lại bị lừa nữa sao? Tại sao lại nói chuyện lại? Quan Âm Bồ Tát vừa mới còn không công bị Sở Hạo lấy đi một viên Yêu Nguyên! Lại bị Sở Hạo dùng việc hoàn thành nhiệm vụ để lấy đi một viên Yêu Nguyên nữa! Cái viên Yêu Nguyên quý giá này, dùng tốt thì có thể kéo ra hai Đại La Kim Tiên! Rõ ràng là hai cái đấy! Hiện tại thì hay rồi, Tiểu Bạch rồng thì không xúi giục thành công, Tôn Ngộ Không cũng không cần Sở Hạo đi mời, tự mình liền quay về. Thảo nào vừa rồi Sở Hạo đáp ứng nhanh như vậy, có chuyện khác thường ắt có yêu mà! Đáng chết, thì ra khi hắn duyệt phép nghỉ cho Tôn Ngộ Không, đã tính xong thời điểm Tôn Ngộ Không trở về rồi, không sai chút nào, lừa gạt ta rồi! Quan Âm Bồ Tát giờ phút này uất ức trào dâng, gần như muốn khóc ra, không, là trực tiếp không nhịn được, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc rống!
Tôn Ngộ Không đứng bên cạnh nhìn mặt đầy mộng bức, "Nương bọn này sao vậy? Lão Tôn ta tới nàng không vui sao?"
Quan Âm Bồ Tát nghe xong càng khóc dữ hơn! Còn không phải đều tại ngươi lúc này mới đến! Sở Hạo là người ấm áp, tự nhiên sẽ không nói những lời tàn nhẫn để kích thích Quan Âm Bồ Tát, chỉ sờ đầu Quan Âm Bồ Tát an ủi, "Ngoan, đừng khóc, chút ủy khuất này nhịn một chút sẽ qua nhanh thôi."
"Ừm... đợi chút ủy khuất này qua đi, chúng ta lại bàn chuyện phí ra sân của Tôn Ngộ Không."
Quan Âm Bồ Tát: "..." Giết người, còn muốn tru tâm?! Không chịu nổi nữa rồi! Ô ô ô ô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận