Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 649: di sản xin đưa ta, hi vọng ngươi không cần không biết điều

Chương 649: Di sản xin đưa ta, hi vọng ngươi không cần không biết điều.
Sở Hạo đứng trước hang ổ của Ô Sào thiền sư.
Chỉ là, Sở Hạo cũng không có cách nào phá giải để vào được hang ổ này của Ô Sào thiền sư.
“Cái tên Ô Sào thiền sư này thật sự quá tuyệt, mọi người đều là người một nhà, đều là bạn bè tốt, hắn mẹ nó vậy mà tự mình khóa nhà lại?”
“Rốt cuộc là đang phòng ai vậy? Giữa người với người chẳng lẽ không có chút tín nhiệm nào sao?”
Trong lòng Sở Hạo giận dữ, nâng Thí Thần Thương lên đâm loạn, quyết định trực tiếp phá nhà!
Dù sao, chấp pháp giả tam giới thôi mà, phá nhà này, lục soát nhà, thừa kế di sản này, đều là nghề truyền thống.
Một thương này của Sở Hạo, bình thường nửa bước Chuẩn Thánh không thể ngăn cản.
Nhưng hang ổ Ô Sào thiền sư để lại lại tỏ ra vô cùng cứng rắn!
Chỉ thấy hoa sen sinh ra muôn đóa, tường sương mù bảo vệ nghìn tầng. Sở Hạo dù có sức lật biển khuấy sông, cũng đừng hòng động đến một cọng dây leo của ô tổ.
Trong lúc nhất thời Sở Hạo có chút xoắn xuýt.
“Đại Nhật Phật Như Lai hiện tại còn sống, cho dù bản thể c·hết mang đến cho hắn một chút ảnh hưởng, nhưng chắc chắn hắn sẽ quay lại cướp bảo vật của ta.”
“Tuy không biết chính xác là bao lâu, nhưng nếu hắn đến ta chắc chắn cũng không chịu được.”
“Muốn lục soát nhà thì phải tranh thủ mấy ngày này, lúc đại Nhật Như Lai phật tổ còn chưa tới c·ướp mà ra tay... Nhưng mà cái này lại không thể vào được, vậy phải làm sao bây giờ?”
Dù nói Ô Sào thiền sư lúc còn sống đã luyện tất cả các pháp bảo thành một thứ giống như hỗn độn châu, nhưng Sở Hạo vẫn nguyện ý tin vào sự chính trực của người khác.
Ô Sào thiền sư từ thời Hồng Hoang xa xưa sống đến bây giờ, nhất định có một vài thứ tốt muốn tặng cho Sở Hạo, Sở Hạo tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của Ô Sào thiền sư!
[ tấm lòng từ thiện đối với sự nghiệp chính nghĩa xã hội, sao có thể phụ lòng?! ]
[ nhiệm vụ: lấy được tinh huyết của đại Nhật Như Lai phật tổ ]
[ ban thưởng: chìa khóa hang ổ của Ô Sào thiền sư! ]
[ ghi chú: tăng tốc thúc đẩy tiến trình Tây Du, sẽ có cơ hội lấy được tinh huyết ]
Sở Hạo nhìn thấy nhiệm vụ này, lúc đó ngây người luôn.
Ngọa tào, hệ thống này sao không coi ai ra gì vậy?
Ta vừa mới gi·ết Ô Sào thiền sư xong, đến lục soát nhà hắn, bây giờ cách một quãng lại còn phải đi tìm đại Nhật Như Lai phật tổ để lấy chìa khóa.
Đến lúc đó ta nói thế nào?
“Đại Nhật Như Lai phật tổ, ông khỏe nha, tôi gi·ết bản thể của ông rồi, bây giờ nhắm vào di sản của bản thể ông, xin đưa cho tôi, cảm ơn, mong ông đừng không biết điều!”
Sở Hạo ôm đầu, vẻ mặt hoàn toàn phát điên.
Mẹ nó, ta làm sao có thể làm chuyện trơ trẽn như vậy!
Nhưng Sở Hạo lại tin vào phán đoán của hệ thống.
Dù sao, Sở Hạo sở dĩ dám đi gi·ết Ô Sào thiền sư, cũng là bởi vì hệ thống trước đó đã cho một đống lớn bảo vật tiên quyết.
Hệ thống cơ bản không đưa ra nhiệm vụ mà Sở Hạo không thể hoàn thành, mà chỉ thử thách giới hạn làm người của Sở Hạo.
May là Sở Hạo không có chút đạo đức nào, chỉ cần ta không có đạo đức, thì sẽ không bị thử thách giới hạn.
Sở Hạo miễn cưỡng chấp nhận nhiệm vụ này, dù sao cũng đành đi một bước tính một bước thôi.
Đống tài sản của Ô Sào thiền sư kia, Sở Hạo nhất định muốn có.
Dù sao đây chính là bảo vật tồn tại từ thời Hồng Hoang đến nay, dù không còn là pháp bảo nữa, Sở Hạo vẫn vô cùng tin tưởng Ô Sào thiền sư.
Hắn nhất định sẽ để lại đồ tốt cho Sở Hạo, dù sao hai người đều là bạn bè sinh tử có giao tình.
Sở Hạo tâm niệm cái hang ổ này, nhưng vẫn phải tạm thời gác lại tâm tư xao động.
Tuy nhiên, vẫn phải tăng tốc tiến trình, không thể đợi đến khi đại Nhật Như Lai phật tổ tới c·ướp sạch đồ vật của Sở Hạo được.
Sở Hạo tranh thủ thời gian trở về đội Tây Du, câu đầu tiên là:
“Nhanh lên, nhanh lên, chạy, đừng chậm như bà lão!”
Đường Tam Tạng và những người khác đều ngây người ra.
Cũng không hiểu sao Sở Hạo lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Quan Âm Bồ Tát cảm thấy không ổn, vội vàng đi xuống, ẩn thân, núp bên cạnh Sở Hạo rồi nói:
“Hai chân phải đạp trên mặt đất, Ngục Thần đừng có làm sai. Mà lại ở Phù Đồ Sơn này, sẽ có Ô Sào thiền sư đến truyền kinh.”
Sở Hạo sững người một chút, không ngờ Quan Âm Bồ Tát đến giờ vẫn chưa biết sống c·hết của Ô Sào thiền sư.
Sở Hạo nhìn thẳng Quan Âm Bồ Tát, chân thành nói: “Ngươi có phải bị Bạch Liên đồng tử lây bệnh không? Ngươi chẳng lẽ không biết sao?”
Quan Âm Bồ Tát đứng trơ tại chỗ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Sở Hạo: “Ngục Thần vì sao lại vu oan ta bằng Bạch Liên đồng tử vậy?”
Sở Hạo thở dài: “Ngươi nghĩ kỹ xem, nếu như hắn còn ở đây, Phù Đồ Sơn có biến thành như vậy không?”
Quan Âm Bồ Tát hơi nghi hoặc, quả thực nàng cũng cảm thấy không hợp thường.
Vừa rồi nàng ở Phù Đồ Sơn, còn cố tìm Ô Sào thiền sư một chút, tìm mãi mà chẳng thấy.
Chuyện truyền kinh trọng yếu như vậy mà cũng quên, thật sự là quá đáng!
Sở Hạo vỗ vai Quan Âm Bồ Tát, chỉ lên biển lửa trên bầu trời nói: “Ấy, cô nhìn, tro cốt của Ô Sào thiền sư đang bay trên trời kia kìa!”
Quan Âm Bồ Tát không hiểu.
Sở Hạo mỉm cười: “Cô nhìn kỹ cái biển lửa kia xem, có phải... Ô Sào thiền sư bị người ta làm cho hóa thành biển lửa đầy trời không?”
Quan Âm Bồ Tát lại càng không hiểu ra sao, kinh ngạc thốt lên: “Sao có thể, chuyện gì xảy ra vậy...”
Nhưng Sở Hạo lại cười đầy thần bí, xoay người bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Dù sao hắn cũng không tới được, không cần lãng phí thời gian của mọi người, ta dẫn bọn họ đi trước!”
Chạy trốn!
Sở Hạo bây giờ chỉ muốn nhanh chóng thúc đẩy tiến trình, chỉ có vừa đi vừa nhìn, mới có thể có cơ hội cùng Tây Thiên bàn bạc giao dịch!
Đường Tam Tạng vẫn còn hơi choáng váng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Sở Hạo lại quan tâm tới Tây Thiên như vậy, trước kia còn hận không thể để Đường Tam Tạng về nhà trước, đem kinh đồng mang về Tây Du.
Sở Hạo lại mặc kệ, vội vàng nói: “Đi thôi đi thôi, vì phục hưng Tây Thiên, vì nhiệm vụ của chúng ta, nhanh chóng lên đường!”
Đường Tam Tạng gật đầu: “Tiên quân đừng vội, ta đang nhanh...”
Còn chưa đợi Đường Tam Tạng nói nhiều lời, Bạch Long ngựa ngồi dưới mông Đường Tam Tạng đã phi thẳng lên!
Đùa à, Tiểu Bạch long vốn là fan của Sở Hạo, nó tuyệt đối tôn trọng Sở Hạo, nghe lời răm rắp!
Hiện tại Sở Hạo bảo tăng tốc độ, sao Tiểu Bạch long có thể chậm trễ nữa?
Trong thoáng chốc, Tiểu Bạch long hóa thành một đạo bạch quang, thời gian qua nhanh, xuyên thẳng qua trong Phù Đồ Sơn.
Còn Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng vui vẻ mà tăng tốc độ, dù sao ngày thường toàn bị Quan Âm Bồ Tát bắt phải “hai chân đạp trên mặt đất”, thật là muốn nôn mửa!
Bắt Đại La Kim Tiên dùng chân để đi đường, đây cũng không phải chuyện người làm.
Phù Đồ Sơn, mấy trăm dặm, chỉ một ngày đã đi qua!
Đây còn là do Bạch Long ngựa sợ làm rơi Đường Tam Tạng đấy, nếu nó trực tiếp hóa thành Tiểu Bạch long thì bây giờ đã đến Tây Thiên rồi mà còn đang ăn cơm chia tay.
“Dừng lại!!!”
Cuối cùng thì đám người Tây Du vẫn bị Quan Âm Bồ Tát vừa hồi phục tinh thần chặn lại.
Quan Âm Bồ Tát sau khi biết tin Ô Sào thiền sư bỏ mình, đã đứng ngẩn ngơ một hồi lâu.
Quan Âm Bồ Tát vất vả đuổi theo, vừa thấy đội ngũ Tây Du sốt sắng như vậy liền giật mình.
“Ngọa tào, tối nay muốn đi Tây Thiên đòi mạng sao? Sao nhanh vậy!”
“Mau dừng lại, hai chân phải đạp trên mặt đất, đạp trên mặt đất, dừng lại!”
Đợi đến khi Quan Âm Bồ Tát chặn được đám người Sở Hạo thì đã phát hiện họ vượt qua Phù Đồ Sơn rồi, lại còn đi thêm mấy trăm dặm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận