Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 904: hồ nước, sóng nước lấp loáng, mỹ thiếu nữ mời

Chương 904: Hồ nước, sóng nước lấp lánh, mỹ thiếu nữ mời Sở Hạo trong nháy mắt lại cứng ngắc, nhưng vẫn là cứng đờ cười nói: “Tiểu Vân Vân, hay là tạm biệt, hôm nay sư huynh còn muốn đi trồng cây, ngày mai còn muốn đi làm, thả sư huynh một ngựa.” Vân Tiêu không nói gì, chỉ là u oán liếc nhìn Sở Hạo, giận dỗi nhỏ giọng hừ một tiếng, lườm Sở Hạo một cái, ra vẻ không vui nói: “Sư huynh ngươi đi đi.” Sở Hạo mặt đầy đắng chát, không tự chủ được kéo tay Vân Tiêu, “Hảo sư muội, sư huynh đáp ứng ngươi, lần sau, lần sau, chờ lần sau sư huynh nghỉ, lại cùng ngươi kề đầu gối tâm sự lâu a.” Sở Hạo nói xong câu đó, bỗng nhiên hối hận!
Xong, tự đào hố chôn mình rồi!
Quả nhiên, liền thấy trong mắt Vân Tiêu lóe lên một tia giảo hoạt, bên tai Sở Hạo vang lên thanh âm kiều mị nói: “A, vậy lần sau để sư muội dạy ngươi đi?” Sở Hạo cắn chặt môi, không thể mở miệng, sẽ bị ăn sạch!
“Không nói lời nào, chính là đáp ứng nha ~ ta chờ ngươi nha sư huynh ~” “Chờ chút, ta......” Sở Hạo đột nhiên ngẩng đầu, muốn giãy dụa giải thích một chút.
Sau đó, Vân Tiêu đã mang theo tiếng cười như chuông bạc, từ từ đi xa.
Trong giọng nói của nàng, khiến Sở Hạo nghe thấy một loại u oán như rơi vào vực sâu, không cách nào tự kiềm chế.
Nhìn thấy Vân Tiêu khi đi xa, khóe mắt lộ ra một vòng mừng thầm cùng chờ mong, Sở Hạo thiếu chút nữa lại rơi vào đó ngay lập tức, suýt chút nữa mất lý trí cùng đuổi theo.
May mắn, Sở Hạo cuối cùng vẫn giữ vững được một chút thanh tỉnh trong lòng.
Sắc đẹp như lang như hổ, Sở Hạo biết mình không đủ định lực, một khi lâm vào, chính là vực sâu không đáy!
Không được, nhất định phải kiên quyết!
Đừng quên, hôm nay là đến trồng cây gây rừng.
Mặc dù vừa rồi đã...... Đáng ghét, không thể nói.
Sở Hạo hít sâu một hơi, xóa đi hết những suy nghĩ không nên tồn tại trong đầu, vịn eo hướng phía trên Côn Lôn sơn đi đến.
Trong đầu Sở Hạo hiện tại chỉ có một ý nghĩ, tranh thủ thời gian trồng cây nhân sâm hoàn mỹ, sau đó chạy lấy người!
Nơi này nguy hiểm, tuyệt đối không phải Sở Hạo có thể nắm chắc được!
Phương pháp hữu hiệu nhất để chống lại sự cám dỗ, chính là rời xa cám dỗ.
Sở Hạo thề, sẽ có một ngày, nhất định phải có một ngày!
Hiển nhiên, nhất định phải là sống qua hôm nay rồi tính tiếp.
Sở Hạo đã đi tới Thúy Trúc Đại Đạo trên núi Côn Lôn.
Tiến vào Thúy Trúc Đại Đạo này, Sở Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, không ai có thể biết mình ở trong này chứ?
Không thể không thể.
Nơi này có Nguyên Thủy Thiên Tôn mở ra một không gian, mà bây giờ đại trận che trời Sở Hạo bố trí, toàn bộ địa phương cũng coi như hoàn toàn độc lập, Mà Nguyên Thủy Thiên Tôn sau phong thần liền không còn quản nữa, Sở Hạo tự nhiên là yên tâm thoải mái tu hú chiếm tổ chim khách.
Về phần tại sao đến nơi này, dĩ nhiên là vì trồng cây quả nhân sâm.
Cây quả nhân sâm cùng hoàng trung lý ở cùng nhau, có thể kích phát ra ràng buộc đặc thù, điều này vô cùng sảng khoái!
Đầu Thúy Trúc Đại Đạo phong cảnh tuyệt đẹp, chạm trổ rường cột, còn có núi đá thác nước, cũng là một cảnh tiên cực kỳ mỹ lệ.
Sở Hạo thả lỏng tâm tình, từ bên trong Thúy Trúc Đại Đạo đi qua.
Giờ khắc này, Sở Hạo tựa như đi dạo giữa mây, không sáo trúc náo tai, không bàn đọc mỏi mệt, Sở Hạo vui vẻ bước lên phía trước.
Đúng lúc này, Sở Hạo chợt nghe bên tai vang lên tiếng nước chảy ào ào, Sở Hạo ngẩng đầu, mới biết mình đã đi đến một hồ nước hoàn toàn yên tĩnh và mỹ lệ.
Đẹp đến mức nào?
Đại khái chính là cái hồ này có mỹ nhân tắm rửa kiểu như vậy.
“A cái này...... Quỳnh Tiêu......” Sở Hạo đứng tại chỗ khoảng mười giây, mắt nhìn chằm chằm vào hồ nước, mỹ thiếu nữ giấu trong hồ nước.
Mỹ thiếu nữ kia dường như cảm nhận được Sở Hạo tới, đột nhiên quay đầu lại!
Mái tóc như thác nước, phủ lên ánh sáng lung linh trên mặt nước, đôi mắt trong veo như nước hồ của Quỳnh Tiêu, không dám tin nhìn Sở Hạo, “Sư huynh, ngươi...... A!” Quỳnh Tiêu kinh hô một tiếng, tranh thủ thời gian bay lên bờ.
Thế nhưng nàng còn quên mặc......
Sở Hạo nhìn mặt hồ, trong đầu chỉ có một từ, sóng nước lấp lánh.
Đầu Sở Hạo đều tràn ngập mỹ cảnh vừa rồi.
“Khụ khụ khụ...... Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?” Quỳnh Tiêu rất nhanh đã đổi xong một thân váy ngắn gọn gàng, duyên dáng yêu kiều, như tiên nữ di thế độc lập, tự nhiên hào phóng, dáng vẻ đoan trang, đi tới trước mặt Sở Hạo.
Nếu không phải trên mặt nàng vẫn còn mang theo một vòng đỏ bừng, Sở Hạo suýt chút nữa đã nghĩ vừa rồi không có gì xảy ra.
Không thể không nói, cảnh đẹp thoảng qua kia đã khắc sâu vào trong đầu Sở Hạo.
Sở Hạo chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, dù có nhìn Quỳnh Tiêu trước mắt đã mặc chỉnh tề, trong óc Sở Hạo vẫn ức chế không nổi hiện lên cảnh đẹp vừa nhìn thấy.
Phong tình đó, không thể diễn tả được vẻ động lòng người.
Chỉ có tận mắt nhìn mới biết đó là cảnh đẹp khó hình dung đến nhường nào.
Quỳnh Tiêu bị Sở Hạo nhìn đến tai cũng đỏ, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định, nói: “Sư huynh, ngươi ngươi ngươi, ngươi còn chưa nói ngươi tới làm gì đâu......” Sở Hạo hít sâu một hơi, “Ngươi để ta nghĩ xem, ta cũng quên mất rồi......” Sau đó Sở Hạo vừa nhắm mắt, chính là cảnh đẹp gợn sóng lăn tăn, đầu óc đã rối tung, Sở Hạo đã quên mất mình đến đây để làm gì.
Một lúc lâu, Sở Hạo mới nhớ ra, nói; “A, ta nhớ rồi, lâu không đến Côn Lôn Sơn, sư huynh là đến thăm ngươi một chút.” “......Cho nên, liền thấy sao......” Quỳnh Tiêu xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.
Sở Hạo cả khuôn mặt đều đỏ, như củ cải, “A, chuyện này thật là ngoài ý muốn, ngươi nghe ta giải thích, không phải, ngươi nghe ta nói vô ích......” “Hay là ta cũng cho ngươi nhìn, xem như huề nhau?” Mặt Quỳnh Tiêu càng đỏ bừng, cúi đầu, nắm vạt áo, hồi lâu không nói.
Sở Hạo chỉ muốn tự cho mình một bạt tai, mẹ ơi, mình đang nói cái lời gì của đồ lưu manh thế này!
Đáng ghét, mình đúng là một tên đáng chết......
“Được......” Lại vào lúc này, Quỳnh Tiêu nói nhỏ một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Sở Hạo ngẩn người ra khoảng mười giây đồng hồ, đều không kịp phản ứng.
“Ngươi nói cái gì?” Sở Hạo ngơ ngác hỏi.
“Đồ ngốc!” Quỳnh Tiêu mắc cỡ đỏ mặt, cắn môi nói: “Không có, ngươi nghe lầm.” “Vậy cho nên lần này sư huynh là cố ý tới thăm ta sao?” Trong giọng nói Quỳnh Tiêu tràn đầy chờ mong, trong đôi mắt trong veo dường như đang lấp lánh ánh sáng.
Sở Hạo cứ đứng đơ tại chỗ, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, chỉ ngơ ngác gật đầu, “À đúng vậy, đúng vậy a, Quỳnh Tiêu sao ngươi lại ở chỗ này?” Quỳnh Tiêu cho Sở Hạo một ánh mắt liếc xéo, mặt đầy xấu hổ, “Sư huynh ngốc nghếch, có phải là không biết hỏi câu nào khác không?” Sở Hạo xấu hổ cười một tiếng, nói thật, ta còn muốn hỏi có phải là muốn nhìn bây giờ luôn không, nhưng ta sợ tình huống mất kiểm soát nên không dám hỏi.
Quỳnh Tiêu bước từng bước nhỏ đi đến bên người Sở Hạo, nắm tay Sở Hạo, xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn cố tỏ vẻ trấn tĩnh, “Vậy theo ta đi dạo một chút đi.” Vừa nhắc tới đi dạo một chút, Sở Hạo liền nhớ lại cảnh tượng đêm qua tại Côn Lôn Sơn.
Chỉ cần thoáng nghĩ đến một chút, Sở Hạo đã lại lâm vào trạng thái cứng ngắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận