Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 815: Câu Trần Đại Đế, còn có thể kiêm chức? Còn treo cơ?

Chương 815: Câu Trần Đại Đế, còn có thể kiêm chức? Còn treo cơ?
Thật ra chuyện này Ngọc Đế vẫn luôn không hề quên. Từ năm đó đề bạt Sở Hạo trở thành tam giới chấp pháp ngục thần, Ngọc Đế đã mở một lần hội nghị cao nhất của Thiên Đình, lần đó liền quyết định phải trọng dụng Sở Hạo. Sau đó Ngọc Đế lại lần nữa cùng Tứ Ngự thương lượng, cuối cùng quyết định Sở Hạo sẽ tấn thăng vị trí Câu Trần, Câu Trần trước khi rời đi cũng đã lưu lại chiếu thư đồng ý. Lúc đầu Ngọc Đế dự định để đó chờ sau khi mọi việc yên ổn, lại chiêu cáo thiên địa. Nhưng khi nghe tin A Tu La xuất thế, thiên hạ sắp đại loạn, Ngọc Đế e sợ Tây Thiên vô sỉ sẽ vô cớ tìm lý do, hại Sở Hạo. Cho nên Ngọc Đế trực tiếp tuyên bố ngay tại chỗ, chính là muốn cho Sở Hạo tước vị Tứ Ngự, để Sở Hạo trong thời khắc hỗn loạn này, có được càng nhiều sự che chở! Ngọc Đế tự nhiên cũng không hề mập mờ, khi tuyên bố đồng thời, cũng lấy ra chiếu thư Tứ Ngự để lại, thủ tục mười phần đầy đủ.
Chư Thánh ở đây ngẩn người một chút, nhưng cũng đều kịp phản ứng, cười với Sở Hạo:
Thông Thiên Giáo Chủ mặt mày mang theo một tia không kìm nén được dáng vẻ tươi cười, “Chúc mừng chúc mừng, Sở tiểu hữu tuổi còn trẻ, đã có thể đạt được vị trí Tứ Ngự của Thiên Đình, không thể nói là không lợi hại a!” Dù sao đây cũng là Thông Thiên Giáo Chủ đích thân xuống phàm thu đồ đệ, có thành tựu này, cũng khiến Thông Thiên Giáo Chủ vô cùng kiêu ngạo. Thông Thiên Giáo Chủ đối với Sở Hạo, hiển nhiên là coi trọng hơn nhiều so với Đa Bảo Đạo Nhân nha! Nếu không cũng sẽ không ngốc đến mức cho Sở Hạo nhiều linh kiện như vậy, nếu không phải thật sự yêu thương, Thông Thiên Giáo Chủ sao lại nguyện ý làm công cụ hình người chứ?
Trấn Nguyên Tử cười ha hả, “Đúng vậy a, ngục thần các...... Không, bây giờ phải gọi Câu Trần Đại Đế, Đế Quân bây giờ quân lâm thiên hạ, quả thực khiến người ta ước ao a!” “Khi lão đạo thành đạo, không biết đã trải qua bao nhiêu Nguyên hội rồi, hổ thẹn quá, hổ thẹn quá…” Tử Kim Long Hoàng một tay nắm lấy vai Sở Hạo, ngao một tiếng, “Sở Hạo huynh đệ, ngưu bức a!”
Chư Thánh lần lượt tiến lên chúc mừng Sở Hạo, khung cảnh vui mừng không tả xiết.
Đám người trong chấp pháp đại điện cũng từng người kích động vạn phần, còn vui vẻ hơn so với việc chính mình trở thành Tứ Ngự!
“Lão đại lần này tấn thăng ngưu bức có hơi bất thường à! Từ canh cổng thiên binh, tấn thăng ngục thần, lại tấn thăng tam giới chấp pháp ngục thần, rồi bây giờ lại là Câu Trần Đại Đế?”
“Từ trước đến nay chưa từng thấy kiểu nhảy vọt thăng chức như thế này, đây đúng là lão đại của chúng ta, trên trời dưới đất, chỉ có một người này!”
“Thật là vui, thật sự là quá vui, sau này chúng ta cũng là người dưới trướng Đế Quân rồi, sau này chỉ ở dưới một người thôi!”
“Không thể không nói, may mà lúc đó ta chen chân vào chấp pháp đại điện, sau này chấp pháp đại điện này, sẽ cường đại đến mức nào chứ!”
“Thế nhưng mà...... Các ngươi có nghĩ tới, nếu lão đại đi làm Câu Trần Đại Đế, chấp pháp đại điện chúng ta chẳng phải là……”
Nói đến đây, mọi người trong chấp pháp đại điện đều im lặng. Trong cơn vui mừng tột độ, bỗng dưng có thêm một chút cảm giác luyến tiếc. Theo quy tắc bình thường, chấp pháp đại điện nên thuộc về dưới trướng của tam giới chấp pháp ngục thần, bao gồm cả chín tầng trời lao. Nếu Sở Hạo thăng chức thành Câu Trần Đại Đế, sẽ phải đến cung điện của Câu Trần Đại Đế, quản lý các công việc của Câu Trần Đại Đế, không thể trực tiếp dẫn dắt chấp pháp đại điện cùng chín tầng trời lao được nữa.
Đám người trong chấp pháp đại điện bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu, bọn họ gia nhập chấp pháp đại điện, chẳng phải vì có thể đi theo Sở Hạo sao? Chỉ có Sở Hạo ở chấp pháp đại điện, mới có uy thế, mới có sức hút, mới có thể tận hưởng cuộc sống giản dị. Nếu như Sở Hạo không còn ở đây, chấp pháp đại điện còn là chấp pháp đại điện nữa sao? Nhưng mọi người lại không dám biểu lộ một chút không nỡ nào, bởi vì đây là chuyện tốt, thật sự là chuyện tốt. Trở thành Câu Trần Đại Đế, địa vị thay đổi một trời một vực, chớ đừng nói đến rất nhiều phúc lợi, thậm chí còn có thể trở thành người có vị trí ngang hàng trong tam giới, trên cơ bản Tứ Ngự chính là những người có vị trí ngang bằng với ba thế Phật. Những nơi mà họ quản hạt, tài phú là vô tận.
Tất cả những lợi ích đó, đều là do Sở Hạo phải trở thành Tứ Ngự, từ bỏ vị trí tam giới chấp pháp ngục thần mới có thể có được. Và bình thường đối với bất kỳ một thần tiên nào mà nói, sẽ không ai từ chối trở thành Câu Trần Đại Đế, sẽ không một ai.
Nhưng mà, Sở Hạo lại không hề do dự, “À, muốn từ bỏ chấp pháp đại điện à? Vậy ta không đi làm Câu Trần Đại Đế, hảo ý của bệ hạ ta xin ghi nhớ.” Rất dứt khoát và nhanh nhẹn, thậm chí không hề có một chút do dự suy nghĩ nào.
Đùa à, đối với Sở Hạo mà nói, cái gì là quan trọng nhất? Làm việc là quan trọng nhất chứ, đây mới là công việc chính của Sở Hạo nha! Một người cần cù nhiệt tình lao động như Sở Hạo, các ngươi muốn hắn trở thành một nhà tư bản lười biếng vô tình, sao có thể được? Chắc chắn là không thể! Đương nhiên, một phần cũng là vì Sở Hạo đã bỏ rất nhiều tâm huyết cho chấp pháp đại điện và chín tầng trời lao, những người này đều là những huynh đệ mà Sở Hạo đã khó khăn lắm mới dẫn dắt được.
Muốn để ai đó mang đi? Ai dám động đến người của Sở Hạo người đó chính là tìm t.ử.
Trong lòng Sở Hạo hoàn toàn không có chút do dự nào. Vị trí Câu Trần Đại Đế đối với Sở Hạo hoàn toàn là hư danh, chỉ có tam giới chấp pháp ngục thần mới là điều Sở Hạo theo đuổi, khắp nơi chấp pháp, khắp nơi thu phí phạt hợp lý, không thơm sao?
Nhưng mà, Ngọc Đế lại không chút bất ngờ, tựa như đã sớm đoán được Sở Hạo sẽ nói như vậy, chỉ cười lớn nói: “Ha ha ha ha, trẫm đã sớm biết ngươi sẽ nói vậy, nhiều năm như vậy, Ái Khanh vẫn không thay đổi a.”
“Năm đó từ chối vị trí Tán Tiên tam giới, cũng là kiên quyết như thế, ha ha ha ha! Đây mới là Ái Khanh của trẫm, có tình có nghĩa, biết giữ chừng mực, tốt tốt tốt!” “Trẫm lại có thể cướp đoạt thứ người khác yêu thích sao, cho nên, lần này, trẫm sẽ vì ngươi phá lệ!” “Ái Khanh sau này vẫn sẽ là tam giới chấp pháp ngục thần, đồng thời kiêm chức Câu Trần Đại Đế!”
Đám người nghe vậy, trợn tròn mắt, suýt nữa không thể tin vào tai mình, Câu Trần Đại Đế, còn có thể kiêm chức được sao?! Chuyện này, xưa nay chưa từng có, gần như là không tồn tại a!
Mà ba vị Đại Đế còn lại cũng đều tựa như đã thương lượng xong, khẽ cười nhìn Sở Hạo. Rõ ràng là bọn họ cũng đã bàn bạc trước.
Sở Hạo nghe vậy, cũng ngẩn người một chút, “A? Câu Trần Đại Đế còn có thể kiêm chức được sao?” “Nhưng mà… bệ hạ người hiểu rõ đấy, ta đặc biệt không thích quản chuyện, mà thân là Đế Quân, chẳng phải là mỗi ngày đều phải xử lý công việc sao?”
Ngọc Đế cười ha hả một tiếng, vung tay áo đầy sảng khoái, cất cao giọng nói: “Không cần phải lo lắng, những công việc của Câu Trần Đại Đế, ngươi cũng có thể giao cho các bộ hạ cũ của Câu Trần đời trước đi thực hiện. Ái Khanh vẫn có thể tự do thoải mái, không khác gì trước đây, à không đúng….”
“Ái Khanh có thể hưởng tất cả bổng lộc quyền lợi của Câu Trần Đại Đế, có thể điều động phần lớn binh tướng của Thiên Đình, như vậy, Ái Khanh còn có chấp nhận không?”
Mọi người ở đây nghe vậy, đều trợn tròn mắt, đây cho tự do thật quá tay mà! Tứ Ngự đã có thể kiêm chức còn chưa tính, còn có thể tiếp tục làm người đứng phía sau điều khiển? Làm người đứng sau điều khiển còn có thể lấy tiền, thậm chí còn được hưởng toàn bộ quyền lợi của Câu Trần Đại Đế! Ngay cả con trai ruột của Ngọc Đế cũng không được đãi ngộ này à!
Sở Hạo tự nhiên là không còn từ chối, cung kính chắp tay, “Thần xin tiếp nhận, tạ ơn chư vị bệ hạ!”
Bốn vị Đại Đế cười ha ha, “Vậy là được rồi! Đế Quân không cần đa lễ!”
Tiếng cười ha ha vang lên khắp nơi, vui vẻ hòa thuận.
Chỉ có đám người Tây Thiên núp trong góc khuất, riêng mỗi người đều oán hận. Sự thật chứng minh, người với người vui buồn không giống nhau, đám người Tây Thiên chỉ cảm thấy bọn họ ồn ào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận