Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 788: hắn không có khả năng hại ta, chuyện này với hắn không có chỗ tốt

Chương 788: Hắn không có khả năng hại ta, chuyện này với hắn không có chỗ tốt Đại Nhật Như Lai phật tổ không ngờ Ma Nữ La Nại thực lực lại cường đại đến vậy, gần ngay trước mắt, vậy mà vẫn có thể ẩn nấp thân hình, thậm chí lừa gạt cả ngũ quan của mình!
Nhát búa này, đúng là quá oan uổng mà!
Đại Nhật Như Lai phật tổ bị chém một nhát trước người, may mắn vừa rồi đã né tránh kịp thời, mới không bị xé toạc ra mà bỏ mạng.
Nhưng dù là như vậy, trước ngực Đại Nhật Như Lai phật tổ vẫn có một vết sẹo dài ngoằn và dữ tợn, trên vết thương còn kèm theo ma khí thuần khiết nồng đậm.
Đến cả phật quang trên người Đại Nhật Như Lai phật tổ, vậy mà cũng không có cách nào xua tan những ma khí này, chỉ có thể để nó tự do lưu lại trên thân.
Vết sẹo trước ngực lúc này khiến Đại Nhật Như Lai phật tổ trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Đại Nhật Như Lai phật tổ nghĩ rằng tiếp tục thế này không phải là cách, hai người này thực lực không hề kém, nhất là Ma Nữ La Nại, thậm chí còn mạnh hơn mình một chút.
Hôm nay nếu không thể trốn khỏi đây, thì rất có thể mình sẽ đi theo Ô Tổ Thiền Sư mất.
Mà mình hiện tại chỉ có một trợ lực duy nhất, chính là ngục thần Sở Hạo.
Hắn, nhỡ đâu có biện pháp truyền tin ra ngoài thì sao?
"Ngục thần đây, chúng ta hợp tác đi, hôm nay vô luận như thế nào...... Ngươi đang làm gì vậy hả!"
Đang lúc Đại Nhật Như Lai phật tổ muốn thuyết phục Sở Hạo hợp tác, chợt thấy Sở Hạo không hề thu liễm lại, mà đang cầm bát hứng lấy máu tươi từ ngực Đại Nhật Như Lai phật tổ chảy ra!
Vấn đề này Sở Hạo đã sớm quen thuộc rồi.
Lần trước hứng máu của Ô Tổ Thiền Sư, còn bị để lọt một chút, nhưng lần này Sở Hạo đã điều chỉnh góc độ thật chuẩn rồi, không hề để sót chút nào.
Sở Hạo thấy Đại Nhật Như Lai phật tổ đang trừng mắt nhìn mình, Sở Hạo lại chẳng hề xấu hổ, ngược lại còn vô tội nói:
"Nhìn ta làm gì? Các ngươi cứ tiếp tục đi. Đừng để ý ta, coi như ta không tồn tại."
Đại Nhật Như Lai phật tổ giận đến tím mặt, "Ngươi đang làm cái gì vậy hả! Chúng ta đều sắp chết đến nơi rồi, ngươi còn đang làm gì vậy hả!"
Sở Hạo liếc một cái, "Còn phải nói sao? Hứng máu chứ sao."
"Ngươi đó là trộm!"
"Ấy, người đọc sách làm sao có thể gọi là trộm được, vả lại máu của ngươi chảy ra, vậy đâu còn là máu của ngươi nữa, cái này gọi là thiết cách ngõa lạp trộm."
Đại Nhật Như Lai phật tổ tức đến mức máu tươi trào ra ở ngực.
Mà Thiên Phi Ô Ma và Ma Nữ La Nại lại thừa cơ này, điên cuồng tấn công!
Đại Nhật Như Lai phật tổ vội vàng tế ra Thái Dương Tâm Nham, dùng pháp quang vô thượng, cái này mới miễn cưỡng chặn được đòn tấn công của hai nữ.
Sở Hạo lại ở dưới bất mãn la lên: "Đừng có nhúc nhích chứ, toàn đổ tại ngươi đấy!"
Đại Nhật Như Lai phật tổ suýt chút nữa tức đến thổ huyết, con mẹ nó chứ!
Đã sắp chết đến nơi rồi mà còn làm rối loạn tâm tính mình vậy hả?
Rốt cuộc tên ngục thần Sở Hạo này bị làm sao vậy chứ?
Sở Hạo cũng rất bực bội, thật là vô lý mà.
Mình đã hứng hơn tám bát máu rồi, sao hệ thống vẫn không gợi ý hoàn thành nhiệm vụ?
Chẳng lẽ phải đợi Sở Hạo ra tay cùng lúc, ép cho Đại Nhật Như Lai phật tổ biến thành thây khô mới được sao?
Hay là nói, đây chỉ là máu tươi, vẫn chưa đạt tới tinh huyết, xem ra hai người kia vẫn chưa tấn công đúng chỗ, hay là mình cũng nên đâm hắn một phát nhỉ?
Đại Nhật Như Lai phật tổ tức đến sôi máu, lại vội vàng hỏi Sở Hạo:
"Ngục thần Sở Hạo, rốt cuộc ngươi muốn máu của ta làm gì hả?!"
Sở Hạo miễn cưỡng nói: "Ba bát máu nấu thành một bát, tư âm bổ dương."
Đại Nhật Như Lai trong nháy mắt đã muốn từ bỏ chống cự, chuyên tâm xuống hành hung Sở Hạo!
Tên này quả thực quá coi thường người khác rồi, ta ở đây đánh nhau sống chết, ngươi ở dưới kia hứng máu của ta, dùng làm thuốc Đông y?
Đại Nhật Như Lai phật tổ tức muốn hộc máu, nhưng hiện tại đã lâm vào tình thế tù nhân khốn cảnh, hắn không có quyền chọn lựa.
Có thêm một người thì có thêm một phần sức mạnh, chỉ hy vọng Sở Hạo dị số này có thể có chút tác dụng.
Đại Nhật Như Lai phật tổ vội vàng gọi Sở Hạo:
"Ngục thần đây, hiện giờ chúng ta đều đang mắc kẹt trong ngục tù, nguy cơ sớm tối, chúng ta nhất định phải thành tâm hợp tác, tuyệt đối không nên giận hờn nội chiến!"
"Nhanh lên, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp trốn ra, ngươi có biện pháp nào thì ta nhất định toàn lực ủng hộ!"
Sở Hạo gật gù, nhưng vẫn tiếp tục hứng máu, còn vô cùng chắc chắn nói:
"Muốn trốn đi rất đơn giản, ngươi chảy nhiều máu vào, ta có cách ra ngoài!"
Đại Nhật Như Lai giật giật khóe miệng, nhìn Sở Hạo một chút, lại nhìn Thiên Phi Ô Ma và Ma Nữ La Nại.
Trong khoảnh khắc, hắn vậy mà không phân biệt được ai mới là ma tộc.
Có chính đạo nhân sĩ nào mà cứ mở miệng là đòi rút máu người ta hay không? Cái này có được coi là không đạo đức không chứ?!
Nhưng Đại Nhật Như Lai phật tổ hiện giờ đã cùng đường mạt lộ, đành phải cắn răng coi ngựa chết như ngựa sống, Biu! Một đạo máu tươi như cầu vồng bắn về phía Sở Hạo.
Lượng máu chảy ra kia, đúng là một trời một vực, không biết người ta còn tưởng Đại Nhật Như Lai phật tổ bị chỗ nào phát nổ ấy chứ.
Người bình thường với lượng máu này chắc chắn chết 100 lần cũng không đủ.
Nhưng Đại Nhật Như Lai phật tổ dù sao vẫn là một kẻ bụng phệ, dù có bắn ra nhiều máu như vậy thì cũng chỉ gầy đi thấy rõ, mặt trắng bệch một chút mà thôi.
Sở Hạo đương nhiên là không để lãng phí một giọt nào, toàn bộ đều hứng được, đổ vào trong một cái thùng.
Sở Hạo dùng đại pháp lực, thúc đẩy Thái Dương Chân Hỏa, làm cho máu tươi ở trong đó quay cuồng.
Nhưng mà, cho dù Sở Hạo đã làm bốc hơi hết toàn bộ máu trong thùng, thì vẫn không thấy ra được một giọt tinh huyết!
"Vẫn chưa đủ sao!"
Sở Hạo lo lắng la lên.
Đại Nhật Như Lai phật tổ gấp đến giận dữ hét:
"Ta đã gầy đi thấy rõ rồi, ngươi còn muốn ta thế nào nữa!"
"Rốt cuộc ngươi có pháp môn gì mà có thể làm ta chạy trốn hả!"
"Vì sao pháp môn này tà môn như vậy, mà vẫn phải dùng máu tươi?"
Sở Hạo thở dài, lại là vẻ mặt coi thường nói:
"Ha, tên nam nhân thối tha kia, mới vừa rồi còn nói gì mà muốn thành tâm hợp tác, bây giờ sao lại bắt đầu nghi ngờ rồi hả?"
"Ta nói thật cho ngươi biết, ta thật sự có một pháp môn, chính là ta từ chỗ Minh Hà Giáo Tổ trộm được, cần rất nhiều máu tươi mới có thể thoát khỏi nơi này."
Đại Nhật Như Lai phật tổ tuy gầy đi trông thấy, chống lại hai nữ ma giáo cũng vô cùng gắng gượng.
Nhưng khi nghe được điều này, thì lập tức ánh mắt lóe lên, bất quá trong lòng hắn vẫn giữ một sự cảnh giác, hỏi:
"Ngươi từ khi nào lại có giao tình với Minh Hà Giáo Tổ? Hắn sao lại cho ngươi pháp môn này?"
Sở Hạo cười lạnh một tiếng, "Ta lần trước tiến công ngũ trọc ác thế, không phải là đã mượn sức của Minh Hà đấy sao?"
"Vậy việc ta lấy được một chút pháp môn từ trên người hắn, có phải rất bình thường không?"
"Mà pháp môn từ chỗ Minh Hà Giáo Tổ lại cần dùng máu tươi để thôi động, vậy có phải càng hợp lý không?"
"Ta để thôi động được pháp môn này, chỉ sợ sẽ phải hao phí rất nhiều tinh lực, vậy mà ngươi không tin ta, đồ hai mặt phản bội!"
Sở Hạo tức giận mắng mỏ, giọng nói ngay chính đanh thép!
Trong chớp mắt, Đại Nhật Như Lai phật tổ còn cảm thấy mình đã sai.
Ngục thần là một người lợi hại như vậy, hắn ở dưới tình huống này chắc chắn sẽ không làm loạn, mỗi hành động của hắn chắc chắn đều có ý nghĩa sâu xa.
Hắn sốt ruột muốn máu tươi của ta như vậy, chắc chắn là phải có ích mới đúng, không thể chỉ là vì một lúc tham niệm thôi.
Chuyện này với hắn không có chỗ tốt.
Đây chính là ta lấy lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận