Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 658: cái kia...... Bồ Tát cùng yêu quái đánh nhau

Trong chớp mắt, Hoàng Phong Đại Vương kiếm chỉ Bồ Tát, một thân cuồng ngạo chiến ý, như ngọn lửa dữ dội! Đám yêu quái cũng bị đốt lên chiến ý, nhiệt huyết sôi trào, phất cờ hò reo. Bỗng nhiên trong đám yêu quái có một giọng nói lớn hô lên: “Đại vương cứ việc bay, chúng ta vĩnh đi theo!” Đám yêu quái vốn không có văn hóa gì, lúc quần tình xúc động phẫn nộ thì rất cần một cái khẩu hiệu, vừa nghe thấy tiếng hô này. Lập tức, chúng yêu quái cùng nhau cao giọng kêu lên: “Đại vương cứ việc bay, chúng ta vĩnh đi theo!” “Đại vương cứ việc bay, chúng ta vĩnh đi theo!” “Đại vương…Lặng lẽ hỏi một câu, huynh đệ ngươi biết câu này ý gì không? Vĩnh đi theo thì ta hiểu, vì sao lại muốn đại vương của chúng ta bay?” “Ngươi quản hắn làm gì! Ngươi nghĩ ra được câu nào hay hơn sao? Không thể đúng không? Vậy thì cứ theo đó hô thôi!” “Đại vương cứ việc bay, chúng ta vĩnh đi theo!!” Trong nhất thời tất cả yêu quái trêи mặt đều sục sôi, từng tên ưỡn cổ, nổi gân xanh, điên cuồng không gì sánh được. Sở Hạo ở phía sau đám yêu quái lắc đầu, bọn này tiểu tử rất chân thật… Nghe tiếng gầm như núi như biển này, Sở Hạo có chút xấu hổ, đương nhiên, càng nhiều là vẻ trêu tức. Nhất là giờ phút này sắc mặt Linh Cát Bồ Tát, lại càng thêm đặc sắc. Lúc này Linh Cát Bồ Tát đang đứng trên đám mây, nhưng sắc mặt của hắn giờ phút này lại không được tươi đẹp như vừa rồi… Chính xác mà nói, là mặt đen như mực! Linh Cát Bồ Tát nghe tiếng hò hét của một đám yêu quái dưới trận, từng tiếng một như thủy triều cuốn tới, đinh tai nhức óc! Nhất là Hoàng Phong Đại Vương, lại tẩy sạch vẻ hèn mọn trước đó, cũng dám kiếm chỉ chính mình?! Linh Cát Bồ Tát lửa giận công tâm, cao cao tại thượng bao lâu mới chịu loại uất ức như vậy? Trong Tam Giới Lục Đạo, nào có yêu quái nào dám lớn lối như thế, nhất là đối với mình là một Bồ Tát Tây Thiên đường đường, một Bồ Tát đang gánh trọng trách! Hắn tương đương với khâm sai đại thần của Tây Thiên vậy, mà bọn yêu quái này chỉ là một đám nô lệ, không, là đám nước bẩn trong chuồng heo! Hiện tại một bầy chó cái rắm không phải yêu quái, vậy mà cũng dám kiếm chỉ mình, khiêu chiến mình? Trong khoảnh khắc này, Linh Cát Bồ Tát chỉ cảm thấy tự tôn trong lòng nhận lấy sự khiêu khích cực lớn. Sự ngạo mạn và thành kiến khiến Linh Cát Bồ Tát cảm nhận được gấp mười lần sự sỉ nhục và phẫn nộ! Tu vi khí thế trên người Linh Cát Bồ Tát trong nháy mắt bùng nổ, một thân Phật quang lặng lẽ rút đi, thay vào đó là sát khí vô tận. Linh Cát Bồ Tát mặt như ác quỷ, dữ tợn mà nhìn chằm chằm Hoàng Phong Đại Vương dưới trận, nghiến răng nói: “Tốt! Tốt! Tốt!” “Một đám sâu kiến ti tiện, dơ bẩn ti tiện! Các ngươi thân là yêu, phạm tội lớn ngập trời, vốn phải xuống A Tỳ Địa Ngục, chịu vạn vạn năm cực hình!” “Các ngươi điêu dân, được Tây Thiên đại xá vậy mà không biết ơn, lại còn dám khua môi múa mép, hướng ta tuyên chiến?” Linh Cát Bồ Tát trong nháy mắt bị đám yêu quái này đốt lên lửa giận, cũng không màng đến bộ dạng cao cao tại thượng, không vướng bụi trần thường ngày. Mà Hoàng Phong Đại Vương nghe được những lời ngạo mạn và đầy thành kiến của Linh Cát Bồ Tát, sự tự cao tự đại tuyên dương của hắn, lập tức nhíu chặt lông mày, trêи mặt đầy vẻ cuồng nộ: “Chúng ta tuy thân là yêu quái, nhưng chưa từng làm ác gì, chúng ta tự mong có thể tiêu sái tự do giữa đất trời!” “Ngược lại là các ngươi, ai nấy cũng đều mắt nhìn người bằng nửa con mắt, tự cao tự đại, các ngươi đã làm gì? Các ngươi khoanh vùng tự phong, tự xưng là từ bi, nhưng lại coi tất cả yêu quái là nghiệt chướng!!” “Các ngươi vốn không phải là thứ gì, nếu không phải cậy vào thế lực của Tây Thiên, các ngươi thì trang cái gì? Bản đại vương hôm nay có chết, cũng muốn chết trên con đường chính đạo của lòng ta!” “Bản đại vương thề sống chết không đội trời chung với các ngươi, ta tuy là chuột chồn lông vàng, sinh ra ở chốn bẩn thỉu, hôi thối nhất trêи đời, cũng so với Tây Thiên các ngươi tốt hơn gấp ngàn lần, gấp vạn lần!” Trong cơn cuồng nộ, Hoàng Phong Đại Vương rốt cục thốt lên những bất mãn trong lòng tích góp lâu nay đối với Tây Thiên. Hắn từng thấy ở Tây Thiên, những Phật Đà chân chính hiền lành nhân từ, nhưng chỉ vì chức vị không cao, mà bị tùy ý ức hiếp đánh chửi, thậm chí vì không chịu thông đồng làm bậy, mà bị trục xuất khỏi Tây Thiên! Hắn cũng từng thấy đám Phật Đà tự khoanh vùng tự phong của Tây Thiên, suốt ngày ăn chơi trác táng, tùy tiện làm chút kinh điển ca công tụng đức ném xuống nhân gian, rồi bắt tất cả tín đồ dùng sinh mạng đi bái cúng, ai mà không tuân theo, thì sẽ dùng những thủ đoạn tàn độc mà trả thù người đó! Hoàng Phong Đại Vương trước khi đắc đạo thành tiên, dù có mò mẫm trong sơn dã vũng bùn, thì quanh năm cũng chẳng nghe thấy mùi hôi thối bao nhiêu; nhưng tại chỗ của Tây Thiên kia, mặc dù khắp nơi là linh thảo diệu hoa, hạc múa bướm bay, nhưng hắn lại nghe trong gió toàn là mùi thối! Hoàng Phong Đại Vương chết cũng không lên Tây Thiên, cũng là vì vậy. Linh Cát Bồ Tát bị Hoàng Phong Đại Vương vài ba câu chọc giận, trong nháy mắt, giận tím mặt, thật sự là hoàn toàn mất đi lý trí bình thường. Lúc này, hắn cởi bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa trước đó, phẫn nộ mắng Hoàng Phong Đại Vương: “Các ngươi lấy đâu ra dũng khí, các ngươi có tư cách gì?!” “Ta chỉ cần nhìn thấy các ngươi thôi, ta cũng đã cảm thấy cả người mình dơ bẩn rồi! Các ngươi sinh ra đã mang theo tội ác và xấu xí, dơ bẩn và ti tiện của thế gian!” “Nhất là ngươi, Hoàng Phong Đại Vương, một con kiến hôi bọn chuột nhắt, còn vọng bàn về chính đạo? Nực cười, thật quá nực cười!” “Hôm nay nếu không trừng trị bọn điêu dân không nghe Phật lệnh các ngươi, thiên địa khó yên, sáu đạo khó có thể bình an!” Linh Cát Bồ Tát đã hoàn toàn nổi giận, hắn quyết định! Hắn sẽ bắt lấy con chồn lông vàng này, hắn muốn tách nguyên thần của chồn lông vàng ra, ngày đêm vây nó trong biển lửa thiêu đốt! Hắn sẽ tùy tiện để một đệ tử chiếm đoạt thân xác của chồn lông vàng, từ nay về sau, thế gian lại thêm một Đại Yêu Vương quy y ngã Phật. Giống như những yêu ma quy y ngã Phật trước kia, bọn chúng sẽ quỳ lạy chư Phật trước mặt người đời, để chúng sinh yêu ma trong tam giới, đều kính sợ uy nghiêm vô thượng của chư Phật! Linh Cát Bồ Tát đột nhiên xòe tay ra, Phi Long Bảo Trượng đột nhiên xuất hiện! Đây là pháp bảo vô thượng nổi danh của Linh Cát Bồ Tát, thậm chí còn đạt đến cường hoành Tiên Thiên Linh Bảo! “Các yêu nghiệt, hãy xuống A Tỳ Địa Ngục sám hối tội không tuân theo Phật kính Phật đi!” Linh Cát Bồ Tát mặt mũi dữ tợn, pháp lực trên người tăng vọt. Linh Cát Bồ Tát ném Phi Long Bảo Trượng xuống, miệng niệm chú ngữ, một con Kim Long tám trảo lại hiện ra, vung vẩy hai trảo! Con Kim Long tám trảo kia, dài chừng ba ngàn mét, bay múa giữa trời, giống như một chiếc cầu vồng vàng giáng xuống! Hoàng Phong Đại Vương thấy con Kim Long tám trảo này rơi xuống, trong nháy mắt căng thẳng lên. Hắn biết, Linh Cát Bồ Tát ra tay, hôm nay tai kiếp khó tránh! Nhưng một khi đã ra tay, hắn cũng biết mình nên làm gì! “Các huynh đệ, bày trận, nghênh địch!” Hoàng Phong Đại Vương gầm lên một tiếng. Đám yêu quái trong trận đồng thanh hét lên, vô số vũ khí mang theo yêu lực cường đại bắn về phía bầu trời! Giữa trời đất, con Kim Long tám trảo giận dữ thăm dò xuống, còn những vũ khí từ dưới đất bắn lên như biển lớn mênh mông, cản trở Kim Long tám trảo. Kim Long tám trảo muốn phá tan biển lớn mênh mông kia, khoảnh khắc đó oanh động, cách trăm dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Lúc này, Đường Tam Tạng và những người đang chờ tin tức ở đằng xa đang lo lắng. Bỗng nhiên cảm thấy bầu trời bên kia truyền đến tiếng động lớn, Đường Tam Tạng nghi ngờ nói: “Ngộ Không, Bát Giới, bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôn Ngộ Không vẻ mặt mờ mịt: “Sư phụ, nói ra chắc người không tin… Linh Cát Bồ Tát đang đánh nhau với yêu quái!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận